Phàm Mặc Mặc ngủ mê man đến tận trưa vẫn chưa thể mở mắt chớp mi nhận thức xung quanh, do thể trạng của cô yếu xuân dược hôm qua thì quá mạnh, mãi hơn một tiếng sau nữa cô mới lờ mờ tỉnh dậy, khắp người đều là vết bầm tím đỏ, có chỗ còn in nguyên dấu răng nữa, trên người cô không có áo che thân mà chỉ có cái chăn che đậy anh đào sưng đỏ đầy dấu lưu tình _Đây là đâu??? Phàm Mặc Mặc nhích người ngồi dậy, nơi bụng đau nhói ê ẩm khó chịu, hai chân vẫn còn cảm giác rã rời không ngồi dậy được đành vậy hai mắt cô chỉ biết nhìn xung quanh dò tìm, ập vào mắt cô đây là một căn phòng to gấp 5 lần cả diện tích nhà cô, xung quanh ngập tràn ánh sáng với những đèn treo tường dáp vàng và cả cửa sổ cũng vậy, nhìn lại giường lớn cô đang ngồi nó rộng đến độ cô lăng mấy vòng cũng không hết, xung quanh những bức tường cao có đến hơn 50 cô hầu gái chờ đợi, làm cô giật mình xấu hổ rụt người vào chăn _Tiểu thư! Cô tỉnh rồi à? Đêm qua đại thiếu gia thật là hung hăng, đó cũng là cái phúc của nhà họ Mộ Thẩm quảng gia cười tươi nhìn cô, bà là quảng gia ở đây, từ đêm hôm qua đại thiếu gia nhà này gấp gáp đem cô về nhìn bộ dạng xốc xếch cũng đủ hiểu đã bá đạo với cô ra sao _Đại thiếu gia rốt cuộc cũng động đến phụ nữ rồi, thật là một chuyện tốt cho Mộ gia, cái này phải để Mộ lão phu nhân xem mới được Thẫm quảng gia cẩn thận gỡ tấm gra giường trắng tinh còn vương vết hồng đỏ phấn khởi vui mừng, ánh mắt thì âu yếm nhìn cô _Ơ... Phàm Mặc Mặc cứng họng hoảng sợ, hai mắt chỉ biết nhìn theo Thẩm quảng gia đang đem vết tích do đại thiếu gia nhà mình gây ra đi thông báo _Bà ơi...bà ơi xin đừng mà... _Bịch...huỵt... Phàm Mặc Mặc xấu hổ vội đi xuống giường, do bụng dưới quá đau cơ thể thì vướng víu bởi cái chăn to, cho nên đã ngã xuống sàn gỗ ê ẩm. Đang loay hoay ngồi dậy trong khó nhọc, một tay ôm chăn gối luống cuốn tay còn lại tìm cái gì đó báu víu đứng dậy, thì từ đâu một bàn tay ấm ôm lấy cô bế xốc lên giường
_Ra ngoài hết đi... Mộ Thiên Hàn xuất hiện trước mặt cô, trên người không mặc áo phía dưới thì quấn khăn ngang hông, khuôn ngực nam tính cơ bụng chuẩn với từng thớ thịt đầy cơ bắp thật bắt mắt, ánh mắt đẹp lôi cuốn nhìn chằm chằm người đang ôm trong ngực hành động này khiến cho cô như con chim non yếu ớt run sợ, mặt mày không dám ngẩn lên nhìn anh, cô chỉ cúi mặt run rẩy, người nóng như phát sốt , đại thiếu gia nhà họ Mộ quả thật rất quyền lực còn quyến rũ chết chóc, anh xua tay cho tất cả người hầu ra ngoài. _Mộ chủ...chủ... Phàm Mặc Mặc lắp bắp, hai mắt ứa nước nhớ lại ngày hôm qua, thật sự quá khủng khiếp, nỗi đau chạm vào tâm tư còn đau hơn nổi đau từ thể xác, cái khốn khổ nhất là cô đã đồng tình trao thân cho anh, một sự việc ngang trái nhất trong cuộc đời cô _Tắm rửa rồi xuống lầu ăn sáng đi! Mộ Thiên Hàn vuốt mái tóc dài của cô, từ hôm qua trái tim băng lãnh kia đã bị một mũi tên bắn tan tành, bây giờ cực kỳ nóng và có phần thay đổi, trước mặt chỉ muốn giam giữ cô làm tù nhân trên giường ngày đêm, anh ra lệnh một giọng nói u khuất tĩnh lặng, hai tay còn cố tình kéo cái chăn quanh người cô xuống ngắm nhìn bộ ngực đầy với nhiều dấu định tình khêu gợi, anh thõa mãn nhíu mày tuy vậy vẫn chưa chịu nở nụ cười _Mộ chủ tịch...xin ngài đừng nhìn nữa Phàm Mặc Mặc ngượng đến đỏ chín cả mặt, ánh mắt có sức thêu đốt cứ dán chặt vào nơi nhấp nhô nhìn ngó, cả cái dáng đứng cúi người suy tư chống tay giam giữ cô nữa thật là bá đạo làm cô nhúc nhích chỉ muốn tháo chạy thật nhanh _Em đang mặc quần lót của tôi! Mộ Thiên Hàn không ngần ngại nói cho cô biết sự nhầm lẫn ngốc nghếch của cô đang gây chú ý nặng, do hôm qua mê muội vì thuốc cô có còn biết gì đâu, chỉ biết nơi tư mật cần che đậy nên vồ vã nhặt quần mặc vào nào ngờ... _Ơ... Phàm Mặc Mặc quê đến khóe mắt tự rớt nước nóng rang cả mặt mày, cô chỉ ước có thể độn thổ nhanh nhanh để bớt xấu hổ, nhìn lại mới thấy trên người cô đúng là đang mặc quần lót đắt tiền của anh
_Không ngờ em mặc size đàng ông Lời nói khó nghe của anh lọt vào tai cô làm cô chôn chân tại chỗ đỏ mặt quay mặt chỗ khác, trong lòng bất ổn hỗn loạn, rốt cuộc hắn đã phát hiện ra rồi, ê mặt...ê mặt quá _Đừng mà...đau...đau Cô nhíu mày, miệng lưỡi không ngừng nói, giọng nói lắp bắp không rõ chữ khi tay anh có ý kéo quần lót trên người cô xuống, bụng dưới của cô vẫn còn rất đau đớn _Không muốn thay à? Hay lưu luyến tôi? Đau lắm hả? Chỗ nào để tôi xem... Mộ Thiên Hàn bế cô lên chậm rãi đưa vào phòng tắm xem xét, anh muốn xem đêm hôm qua mình đã làm gì mà cô đau đến không nói nên lời như vậy _Mộ chủ tịch...xin ngài nhẹ cho, tôi...đau...tôi...không cần xem Phàm Mặc Mặc sợ sệt thấy rõ, mặt mày lúc này còn ở rất gần anh, cô không quen cảm giác này cho lắm người cô vẫn rất ê ẩm, cho nên hai chân cứ ngoe ngoảy muốn chạm đất đứng dậy _Thật sự không cần xem? Được, vậy mau đi tắm đi, tôi đợi em ăn sáng Mộ Thiên Hàn thả cô xuống bể nước ấm có nhiều loại thảo dược quý tốt cho sức khỏe, anh đi ra ngoài kéo ghế ngồi chiễm chệ đúng phong cách một bá chủ thượng lưu, hai mắt hướng về phòng tắm rộng rãi ngắm nhìn cô tắm _Không...không có cửa hả?... Phàm Mặc Mặc lí nhí nói nhỏ, hai mắt ngây thơ tìm cửa đóng lại, bộ dạng bàn tay nhỏ phải che đậy cơ thể trần trụi còn phải tìm xem cửa đóng ra làm sao, nội thất nhà anh cao cấp quá cô quê mùa không hiểu được ấy vậy anh cực kỳ thích cô như vậy, còn cố tình ngồi trước mặt cô chiêm ngưỡng cảnh xuân nữa, một ngôi nhà không thể có nhiều phu nhân làm chủ, hai ả tự cho mình là phu nhân dẫn xác đến biệt thự ở lỳ hiện tại rất ghen tị mà Phàm Mặc Mặc thì không hề biết bà nội hắn có cưới thêm hai phu nhân cho hắn, cô vẫn đang ngây ngốc ở trong phòng tắm _Con phò rẻ tiền, thì ra mày bỏ thuốc chồng tao, được lắm để xem đêm nay tao làm gì? Huỳnh Hiểu Khuyên là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này, ả không thể để cái chức nhị phu nhân của mình mất đi được, đêm nay nhất định phải hành động, ả ta dặn dò thuộc hạ làm một chuyện sau đó cười thầm chờ đợi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]