Chương trước
Chương sau
_Con phò rẻ tiền, hôm nay là ngày đau khổ nhất của cuộc đời mày, dám dành chồng với tao à?
Huỳnh Hiểu Khuyên cười mãn nguyện vì một chuyện đau thương sắp diễn ra, cô ta cho người điều tra và biết được thông tin chính xác Phàm Mặc Mặc chính là em gái họ hàng xa của Kha Hy Vân, và cô hiện đang không biết Kha Hy Vân tự luyến ôm tình gả vào nhà họ Mộ một cách không ai công nhận, nhưng cô ta vẫn rất chảnh chọe
Phàm Mặc Mặc rón rén bước xuống lầu nghe ngóng động tĩnh, cô muốn trở về nhà nên rất nóng lòng tìm đường thoát
_Không biết có ai giúp mình rời khỏi đây không? Làm sao về được Đại Lục đây?
_Con phò kia, để hôm nay tao đá mày cút khỏi nước Mỹ này, muốn giành ông xã với tao à?
Huỳnh Hiểu Khuyên chặn ngang lối đi ánh mắt ăn tươi nuốt sống lườm Mặc Mặc, gương mặt dữ tợn được tô son trét phấn rất kỹ
_Ơ...cô là...
Cô ngơ ngác nhìn Huỳnh Hiểu Khuyên đang hung tợn muốn đánh mình
_Là vợ chính thức của Mộ thiếu, còn nữa ông xã tôi còn có một người vợ nữa tên là Kha Hy Vân cô quen người này chứ hả?
_Sao???
Phàm Mặc Mặc không thể tin được những gì mình vừa nghe, nó quá chói tai còn rất khó tin, Mộ Thiên Hàn trong đêm tình một đêm lại là người cuồng dâm háo sắc lấy nhiều vợ, mà người làm vợ hắn còn có Kha Hy Vân chị gái họ hàng xa của cô, Mặc Mặc loạng choạng đứng không vững, ở nơi xa lạ này tự dưng bị bao vây bởi cuộc ghen tuông hoạng loạn
_Phàm tiểu thư, cô đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta và Hy Vân chỉ là do Mộ lão bà tự đưa về, đại thiếu gia chưa từng công nhận
Thùy Châu nghe tiếng gây gỗ thì chạy vội vào trong xem xét, Mộ Thiên Hàn đi công tác gấp có dặn dò cô ở nhà để ý Phàm Mặc Mặc nào ngờ đúng là không gì qua khỏi cuộc ghen tuông của phụ nữ
 
 
_Nói bậy là nói làm sao? Dù gì tôi và Huỳnh Hiểu Khuyên cũng được gả vào đây còn đỡ hơn cái loại dâm đãng lên giường phục vụ, tôi không ngờ cô chị chị em em với tôi rốt cuộc còn từ Đại Lục sang tận Mỹ cướp chồng tôi đó Phàm Mặc Mặc
Kha Hy Vân dù không ưa Huỳnh Hiểu Khuyên nhưng thừa nước đục thì thả câu luôn, cô ta bước đến chỉ vào mặt Mặc Mặc như tội đồ, cô chỉ vừa ở đây sự thật không rõ được, thông qua khẩu khí của hai người phụ nữ này chắc là họ có quyền có thế đích thị là phu nhân của anh nên mới to tiếng ghen tuông
_Cô cầm lấy mấy đồng tiền do mình ở trên giường rên rỉ này đem về Đại Lục đi ha trước khi tôi cào nát mặt cô đó, loại bán thân nuôi miệng, động tên đàng ông nào cũng sẵn sàn nằm ngửa
Huỳnh Hiểu Khuyên vung tiền vào mặt cô sỉ vả, hành động bịt mũi dè chừng, gớm giếc không đến gần, Phàm Mặc Mặc tủi nhục nghẹn ngào, số tiền này ê chề làm sao, cô đâu phải loại bán thân nuôi miệng, chỉ là bị cống nạp nhưng không ngờ bọn họ miệt thị như vậy
_ Tiểu Mặc à, nghĩ tình chị em tôi khuyên cô sau này bớt dâm đãng bỏ nghề dơ bẩn sống lương thiện đi, chút tiền này là do Mộ thiếu chuẩn bị, anh ấy tởm đến nỗi không muốn ra mặt phải để bọn tôi giải quyết đó, cô hiểu dùm đi ha?
Kha Hy Vân dùng tờ chi phiếu mới cóng lau trên mặt cô, gạt đi từng giọt nước mắt mà làm cho bọn họ hả hê vì được úc hiếp dè biểu
_Hy Vân, chúng ta là chị em họ cô hiểu tôi không phải loại người đó mà, chúng ta rất thân thiết cô là người hiểu tôi nhất
Phàm Mặc Mặc ngây thơ giải thích, hy vọng chị em có thể hiểu mình, cô vẫn nghĩ những ngày thơ cùng nhau có thể giúp Kha Hy Vân hiểu ra
_Thân quá nên mới leo lên giường đấy còn gì? Bà con xa thôi mà, rẻ tiền vẫn thích la liếm còn gì?
Huỳnh Hiểu Khuyên kéo cổ Phàm Mặc Mặc kéo ra cổng, xua đuổi tàn nhẫn như cô chỉ là một đống rác rưởi
_Tôi không phải bán thân kiếm tiền, số tiền này hai người giữ lấy gửi lại cho Mộ thiếu đi
Phàm Mặc Mặc ức chế quá đỗi, nước mắt lăng dài không kìm lại được, đôi chân nặng trĩu vụt chạy trong đêm, cô muốn tránh xa cái nơi đau lòng này, trong đầu vẫn luôn giữ suy nghĩ anh dùng tiền thay lời nói còn không muốn gặp cô nói chuyện rõ ràng, xem cô như loại làm ấm giường, tủi nhục cảm giác rất tổn thương dù cô và anh đâu có là gì? Chân cô chạy mãi, giữa thành phố xa lạ không biết đường lối buồn tủi như con thêu thân lao ra dòng đường ồ ạt xe chạy...
_Cẩn thận...
 
 
_Kéttt....
Tiếng xa hơi thắng gấp nhưng vẫn lao vào cô, cô ngã ra đất lâm vào tình trạng nữa mê nữa tỉnh, trên tráng chảy máu rất nhiều
_Cô gái, cô có sao không?
Lâm Lâm từ trên xe bước xuống hớt hãi run rẩy đỡ cô lên, trên người cô đã không còn chút hơi sức nào
_Tôi muốn về Đại Lục...
Phàm Mặc Mặc cố gắng mở mắt khẩn cầu, hơi thở cuối cùng cô muon được trút ở nơi mình sinh ra, bấy nhiêu đau khổ đã là quá đủ
_Anh à, cô gái này là người Đại Lục, trong chuyến bay ngày mai cho cô ấy theo cùng đi
Lâm Lâm một mình đỡ cô lên xe sơ cứu, miệng nói với người chồng sắp cưới mà hình như anh ta không muốn phiền phức
_Không được đâu vợ yêu, ai biết cô ta tốt xấu ra sao...cả một chuyến bay dài không phải chuyện đùa..hừm
_Em nói được là được, anh và Hàn ca sao giống nhau quá vậy? Lãnh đạm vừa thôi
Lâm Lâm mệt mỏi nhìn ông xã sắp cưới mắc bệnh khó gần, cô không biết mình có phải sắp lấy nhầm người hay không?
_Hàn và anh là anh em họ tất nhiên phải giống nhau rồi, em tốt nhất đừng có rảnh rỗi nữa.
_Em nói đưa cô gái này theo là đưa,  em chiều ý anh đến đây đưa thiệp rượu cho Hàn ca rồi anh còn muốn gì nữa? Muốn hủy hôn không?
Nghe lời chói tai của Lâm Lâm, Thiên Tần đành lắc đầu lái xe làm theo lời của cô, Phàm Mặc Mặc mê man không hề biết chạy trời không khỏi nắng cô còn đang ở trên xe của người có liên quan đến Mộ Thiên Hàn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.