Chương trước
Chương sau
_An Thuần Hy....Thuần Hy....
Tiếng của Mộ Phong Tước vang khắp chân cầu thang, cứ nghĩ anh ta đã thoát ra ngoài rồi, An Thuần Hy giật mình từ phòng khác vội vã chạy lên phòng
_Xong chưa?...hơ....sao còn chưa đi khỏi đây?
An Thuần Hy ngáp ngắn ngáp dài chán nản hỏi, mắt nhắm mắt mở khi đến gần Mộ Phong Tước mới trố mắt hoảng sợ, mặt trắng bệch không còn giọt máu, trên áo Phong Tước có dính máu rất nhiều, trên tay anh ta còn cầm con dao nhọn sắc bén
_Là cô ta tự tử...hình như có người đến cứu
Mộ Phong Tước vuốt mồ hôi trên tráng, không ngờ mọi chuyện thành ra như thế, lúc này tên đàng ông cặn bã mới bắt đầu hoảng loạn
_Mau đi khỏi đây đi, nhanh...
An Thuần Hy đưa Mộ Phong Tước ra ngoài bằng một lối khác, sau đó ả ta vội vã lên phòng xem tình hình của cô
***
Hoa Trạch Siêu nhận được tin vội vã lái xe như điên dại từ Tập Đoàn Tam Châu về biệt thự, vừa tới cổng hắn đã vội vã chạy đi tìm cô, biệt thự Phàm gia rất rộng lớn, có rất nhiều tầng, mỗi tầng đều có thang máy, hắn hậm hực muốn đập nát cái thang máy vô dụng mãi chẳng chịu lên tầng 7
_Tại sao ngưng rồi?
Hoa Trạch Siêu nghi ngờ nhìn thang máy đang chạy bỗng dưng dừng lại, điều này có nghĩ có người dùng thẻ chặn ngang, thường thì những tầng phòng riêng tư nếu không muốn ai đi đến sẽ có một thẻ riêng để đi vào thang máy, bất giác hắn lo lắng tột độ, lập tức rút trong áo ra khẩu súng riêng
_Y nhi đâu?
Hắn bước ra khỏi thang máy đã có rất nhiều thuộc hạ chờ sẵn, tất cả đều cúi mặt khiếp sợ trước khẩu súng đang chỉa thẳng, giọng nói khàn đục sôi sục giận dữ khiến ai cũng phát hoảng
_A Siêu, anh làm gì vậy? Bỏ súng xuống đi mà
_Y nhi đâu?
Hắn hỏi lại, những tia đỏ bao quanh tròng mắt như màu máu nhộm đầy đôi mắt lạnh lùng
_Cô ấy...ở trong phòng
An Thuần Hy nuốt nước bọt nhìn khẩu súng lạnh trên tay hắn, nếu Mộ Phong Tước không kịp rời đi có lẽ giờ này đã bỏ mạng khiếp đảm
_Y nhi....
Hoa Trạch Siêu không cho bất kỳ ai vào phòng, hắn cẩn thận khoá cửa, rồi ngồi xuống giường nắm lấy bàn tay yếu ớt, ánh mắt dịu đi quan sát gương mặt xanh xao với hai mắt nhắm nghiền, hắn nhíu mày khó chịu khi phát hiện trên cổ cô có cục băng to còn thấm máu, vết thương còn rất mới
_Y nhi....
Hắn vuốt tóc cô, tâm tình không tốt, vết thương của cô khiến hắn đau lòng, nhìn thần sắc mệt mỏi nơi cô tim hắn như tan nát, cô là tất cả đối với hắn cô không vui lòng hắn như bị xát muối
_Siêu....
Lâm Tương Y mở mắt, nhìn thấy hắn cô vui biết bao, bao nhiêu sợ hãi lúc nãy thu lại, cô cứ nghĩ mình đã không còn có thểt nhìn hắn nữa rồi
_Hức...Siêu...Trạch Siêu...
Lâm Tương Y oà khóc, cô ôm hắn, gương mặt còn ngây ngốc dụi vào ngực hắn, hai bàn tay ôm chặt sợ hắn đi mất, cô không muốn trở giây phút lúc nãy, cứ rời khỏi hắn một tí là gặp nguy hiểm, ngay cả đến thở cũng khó khăn cô thật sự không muốn rời xa hắn, chỉ muốn ở cạnh hắn thế này thôi
_Y nhi, em làm sao vậy? Ai ức hiếp em? Nói đi
Hắn hôn lên tóc cô, bàn tay rắn chắt ôm chặt cô ve vuốt để cô bình tĩnh lại, cơ thể mảnh mai đang run thật yếu ớt, hắn muốn bảo vệ che chở suốt đời, nhiều lần còn nghĩ muốn đem cô nhốt vào một chốn riêng để một mình yêu thương thôi
_Là kẻ nào?
Hoa Trạch Siêu nắm lấy khẩu súng lúc nãy, chỉ vừa nghĩ cô bị ức hiếp là hắn đã muốn tàn sát mọi thứ, đúng lúc An Thuần Hy bước vào phòng nhìn thấy khẩu súng trên tay hắn thì hoảng sợ không bình tĩnh để che giấu chuyện xấu xa được
_Cô ta định nói ra chuyện lúc nãy sao?
An Thuần Hy nghĩ thầm, tay chân bắt đầu run đến mất kiểm soát
_Lâm tiểu thư à, cô nói gì đi, đừng để A Siêu hiểu lầm tôi mà hức...
An Thuần Hy gần cô, dùng ánh mắt đáng thương rơi vài giọt lệ van xin
_Mình có nên nói ra hay không? Còn cái thai trong bụng mình nữa...Tại sao mọi chuyện lại thế này?
Lâm Tương Y nghĩ thầm, bản chất lương thiện của cô sắp bị lợi dụng, cô quá thương cảm cho ả và cũng vì đứa con trong bụng, là do cô đã nghĩ quá nhiều...mọi suy nghĩ đều rối ren khó nghĩ
_Y nhi, nói xem tại sao em bị thương?
_Lâm tiểu thư, cô không sao là tốt rồi, cũng vì con mèo nhỏ tinh nghịch này nè, có cứ đòi cô ấy bồng cho bằng được trong lúc cô ấy đang gọt trái nên con dao mới làm cổ cô ấy bị thương ấy mà
An Thuần Hy bế con mèo nhỏ đưa cho cô, ả ta diễn thật là sâu sắc, giọng điệu không chút gì là có phần giả tạo rất giỏi qua mặt người khác, Tương Y ôm lấy mèo nhỏ xuýt xoa, sợ ả làm đau mèo nhỏ
_Dịch Khiết nói đúng, tôi chỉ là do bất cẩn
Rốt cuộc cô vẫn không đành lòng thấy tình cảm gia đình của hắn bị hủy, cô không nói ra xem như cho ả ta cơ hội cuối cùng, bản thân mỗi người đều có một suy nghĩ tích cực hoặc tiêu cực cô chỉ hy vọng ả ta biết hối hận trước khi quá muộn.
Chap 111 Thông báo tin vui
By Thuytinh103
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.