Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Dương Thiền, mặt Khỉ Đá giật giật, gãi đầu rặn ra một nụ cười: - Sao cô lại tới đây? - Bật Mã Ôn đại nhân không muốn ta tới sao? Dương Thiền lập tức đáp lại một câu. - Cô, cô nói bậy bạ gì đó? Hôm nay đi ra ngoài thật ra là vì... là vì hai Hằng Nga kia quen Nghê Thường tiên tử. Ta muốn biết một chút chuyện qua miệng bọn họ. Thiên Bồng bị nhốt, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ được thả ra, ta nghĩ tìm cách uy hiếp hắn, đến lúc đó cũng tốt... Ha ha ha ha... Tiếng cười càng lúc càng nhỏ. Mắt Khỉ Đá đánh hết bên này sang bên khác, lại không có can đảm đối diện với Dương Thiền. Không khí trong phòng trở nên vô cùng quỷ dị. Im lặng hồi lâu, Dương Thiền lạnh lùng hỏi: - Hai Hằng Nga kia xinh đẹp không? Khỉ Đá thiếu chút nữa chết sặc vì lời này, đột nhiên cảm giác toàn bộ thế giới đều tràn đầy ác ý. - Cái này... Ta làm thế là có mục đích, không phải ra ngoài chơi, thật... Hắn cẩn thận nói xong, bèn đi đến cạnh bàn ngồi xuống. Nữ nhân có đôi khi sẽ ngang ngạnh như vậy, chỉ trách mình xui xẻo. Lên trời lâu thế rồi, đây là lần đầu tiên, sao lại đúng lúc vậy chứ? Không phải lại là Thái Thượng thiết kế chứ? Nói trở lại, mình cũng không làm gì, sao lại chột dạ đây? Hắn vừa cời lò than nấu nước chuẩn bị pha trà, vừa thi thoảng lén liếc nhìn Dương Thiền, nhưng lại không dám nói gì, sợ Dương Thiền lại lạnh lùng hỏi mấy câu chẳng biết phải trả lời ra sao. Trong phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng nước trong siêu réo lên ùng ục. Ánh mắt của Dương Thiền vẫn lạnh như băng, ngồi nguyên tại chỗ, mãi sau mới nói: - Gần đây động tác của thủy quân Thiên Hà càng ngày càng thường xuyên rồi. Ta sợ bọn họ không nhịn được lâu nữa. Tốt nhất là ngươi chuẩn bị trước tâm lý. - Ồ. Khỉ Đá thật cẩn thận rót cho nàng một chén trà nóng. - Nội bộ có người cáo buộc ta, phỏng chừng lại từ năm tên kia giở trò. Bọn chúng muốn tạo thành chấp chính đoàn. Ủng hộ lập con gái nuôi của ngươi, phân quyền của ta. - Linh Tê? - Đúng. Nó không trải qua chiến tranh, không biết rất nhiều chuyện. Đại Giác lại không biết dạy nữ nhi. Tuy nó là đồ đệ của ta, nhưng ta cứ bận rộn không có nhiều thời gian trò truyện với nó... Hiện tại lan rộng tin đồn ngươi không trở về Hoa Quả Sơn nữa. Tuy Linh Tê chỉ là con gái nuôi của ngươi,nhưng trên danh phận thì nó có tư cách kế thừa Hoa Quả Sơn hơn ta. Hơn nữa, cũng càng phù hợp lý niệm của những người khác. - Ta nhớ trước đó không lâu bọn họ ủng hộ cô mà... Dương Thiền nhăn mày, quát lên: - Ngươi có biết thế gian đã qua bao lâu rồi không? Ủng hộ ta đã là chuyện hơn ba mươi năm trước, khi đó Linh Tê còn nhỏ. - À. Khỉ Đá không khỏi rụt đầu, thấp giọng hỏi: - Đoản Chủy và Lữ Lục Quải cũng nghĩ như vậy sao? - Bọn hắn vẫn ủng hộ ta, cho dù có dị nghị thì cũng sẽ hỏi ý kiến ngươi trước rồi mới tỏ thái độ. Là một đám nhân mã mới nổi lên tiếng. Trong đó cầm đầu là một con rết tinh nhiều mắt và bảy con nhện tinh. - Hả? Khỉ Đá không khỏi ngây ra một lúc: - Chúng là sư huynh sư muội đúng không? - Làm sao ngươi biết bọn chúng xưng hô sư huynh sư muội với nhau? Dương Thiền hỏi ngược lại. - À, đoán ấy mà. Khỉ Đá nghĩ nghĩ, nói: - Sư phụ của bọn chúng là ai? Bàn Tơ đại tiên? - Nào có Bàn Tơ đại tiên nào? Sư huynh sư muội chẳng qua là một cách xưng hô của chúng tôi. Bọn chúng tu luyện hóa hình ở cùng một đỉnh núi, cho nên kết giao rất thân. Dương Thiền thở dài: - Hiện tại ta còn đàn áp được, về sau thì không biết. Người cũ ít dần, theo Hoa Quả Sơn phát triển, trong hạch tâm sẽ càng ngày càng có nhiều người mới. Nếu ngươi trở về nói thì không có kẻ nào dám chất vấn, nhưng ta sẽ không giống như lúc trước... Ta là con người, lại không có quan hệ gì với ngươi. Dựa vào cái gì để ta nắm giữ Hoa Quả Sơn đây? Nói tới đây, Dương Thiền len lén nhìn Khỉ Đá. Khỉ Đá "ừ" một tiếng, yên lặng gật đầu, suy nghĩ nói: - Quả nhiên là "gian nan thì sống, an vui thì chết". Mới hòa bình được mấy chục năm đã bắt đầu nội đấu rồi. Nhìn thấy bộ dáng kia của Khỉ Đá, Dương Thiền không khỏi thầm thở dài, nói tiếp: - Hoa Quả Sơn hòa bình quá lâu, những quy chế ban đầu đã không thích hợp nữa. Hiện chúng ta vừa gặp phải vấn đề cải chế, vừa đối mặt với lúc nào cũng có thể bạo phát chiến tranh... Những người mới kia lại không có loại khái niệm này. Bọn chúng cho rằng hòa bình là đương nhiên, chỉ cần Mỹ Hầu Vương vĩ đại của bọn chúng an phận tại Thiên Đình một ngày, thì Hoa Quả Sơn sẽ lại có một ngày hòa bình, căn bản không cần vội vã phát triển quân lực. Lần này ta đến đây cũng là một chiêu trò chính trị, chủ yếu là để bọn chúng thấy được ta và ngươi có liên hệ chặt chẽ, khiến bọn chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ... Nhưng có hiệu quả bao nhiêu thì ta cũng không rõ lắm. Khỉ Đá yên lặng gật đầu, tiếp tục lắng nghe. Dương Thình bất ngờ hỏi: - Lại nói, hôm nay ngươi bồi Hằng Nga đạp thanh, tra được cái gì rồi? - Hả? Tại sao lại trở lại vấn đề này chứ? - Chuyện này... Khỉ Đá nhếch môi cười ngây ngô nói: - Ta bị phát hiện, nên cũng không tra được gì. Dương Thiền lạnh lùng nói: - Ý của ngươi là, ngươi dùng thời gian một năm dưới trần gian, kết quả là chẳng biết thêm gì? Dứt lời, đôi mắt đẹp kia liếc nhìn Khỉ Đá. - Sao lại nói vậy được chứ? Chuyện này... Thấy ánh mắt của Dương Thiền, Khỉ Đá lại nuốt trở vào câu nói đã đến miệng. Đã đến nước này rồi, giải thích chính là che giấu, nói gì cũng vô dụng. Mà rõ ràng Hoa Quả Sơn đang loạn trong giặc ngoài, khó khăn lên trời được một chuyến, lẽ nào cứ đi thảo luận vấn đề đạp thanh? Tại sao phụ nữ cứ luôn không phân rõ trọng điểm thế nhỉ? Nghĩ tới đây, Khỉ Đá thấp giọng nói: - Có cần ta nghĩ cách trở về Hoa Quả Sơn một chuyến, đàn áp đám nhóc con kia không? - Ngươi không thể đi. Không được phép mà lén hạ phàm là trọng tội. Hiện tại Thiên Đình có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm ngươi, ước gì ngươi đi. Nếu ngươi thực sự đi thì không khác gì phản thiên. - Vậy ta nên làm thế nào? - Lần này ta lên được là nhờ Ba La Tăng Yết Đế giúp đỡ. Thuyền của họ còn qua đây một chuyến vào rạng sáng mai, đến lúc đó ta sẽ rời đi theo họ, thuận tiện mang theo cả tài liệu và vũ khí. Ba La Tăng Yết Đế cũng sẽ tới đây nói cho ngươi biết về pháp trận của Nam Thiên Môn. Ngươi tốt nhất chuẩn bị sẵn sàng, nếu có bất trắc thì nhanh chóng trốn chạy. Miễn để người ta coi thành bắt ba ba trong rọ. Hơi dừng một chút, Dương Thiền thấp giọng nói: - Nếu ngươi bị Thiên Đình bắt được, sẽ là tai họa ngập đầu đối với Hoa Quả Sơn. Nghe vậy, Khỉ Đá bật thốt lên: - Nếu không cô mang Phong Linh về cùng đi? Vạn nhất xảy ra chuyện, ta sợ không chiếu cố được muội ấy. Mặt Dương Thiền đen lại, giọng nói lại trở về lạnh như băng. Khỉ Đá không thể rời đi, làm sao Phong Linh có thể đi trước đây? Chuyện này khẳng định phải bàn bạc kỹ hơn. Trong thời gian kế tiếp, Dương Thiền kể lại chi tiết tình huống ở Hoa Quả Sơn. Rất nhiều chuyện tuy rằng Khỉ Đá đã biết đại khái qua "Liên Độc", nhưng vẫn không thể bằng Dương Thiền tự mình giảng giải thế này. Theo như Dương Thiền nói, tuy Hoa Quả Sơn và thủy quân Thiên Hà chưa bao giờ ngừng xung đột, nhưng kiểu xung đột hiện tại đã vượt xa lúc trước. Thủy quân Thiên Hà ngày càng cường thịnh, bọn họ bắt đầu dựng các loại trạm gác xung quanh Hoa Quả Sơn. Ngay cả Quan Vân thiên cảng cũng từ Tây Ngưu Hạ Châu dời đến giải đất trung tâm cách Hoa Quả Sơn không đủ năm ngàn dặm. Còn Vân Vực thiên cảnh từng di động trong cuộc chiến lúc trước thì đã về lại chỗ cũ. Bố trí binh lực như vậy, ý định của thủy quân Thiên Hà là muốn hạn chế hoạt động của yêu chúng Hoa Quả Sơn ở trong phạm vi ngàn dặm, đồng thời hạn chế yêu quái từ bên ngoài tới gia nhập Hoa Quả Sơn. Nhưng trải qua hơn năm mươi năm phát triển, hiện giờ Hoa Quả Sơn sớm xưa đâu bằng nay. Tuy đôi bên vẫn chưa vạch mặt hoàn toàn, nhưng thủy quân Thiên Hà đã cảm giác được bọn họ dần dần lực bất tòng tâm trong việc đối kháng với Hoa Quả Sơn. Điều này, theo bọn họ không ngừng tăng binh là có thể nhìn ra được. Mấy lần phục kích gần đây nhằm vào Hoa Quả Sơn, cuối cùng đều là thủy quân Thiên Hà thiệt hại. Sau khi Khỉ Đá lên trời, nhóm yêu quái tu Ngộ giả đạo đời thứ hai bắt đầu xuất sư thì xu hướng suy tàn của thủy quân Thiên Hà càng rõ ràng. Hiện tại, Thiên Phụ tạm thời thay mặt Nguyên Soái đang tìm đủ cách để Thiên Đình phát động lại chiến sự với Hoa Quả Sơn. Tuy rằng thời gian trên trời dưới đất khác xa nhau, Thiên Đình cũng không phản ứng nhanh như vậy, nhưng từ đủ loại chiến báo được trình lên, Ngọc Đế sẽ không thể nào bỏ qua mãi. Hơn nữa, thủy quân Thiên Hà giờ lại đi gần với Nam Thiên Môn... Cũng bởi vì như thế, Dương Thiền mới phải lên trời, cũng nhờ Ba La Tăng Yết Đế cung cấp tư liệu về pháp trận của Nam Thiên Môn cho Khỉ Đá, chuẩn bị khi cần đến. Khỉ Đá lặng yên nghe, lặng yên gật đầu, da đầu không khỏi có chút run lên rồi. Dựa vào Thái Thượng cưỡng chế lấy được hòa bình, cuối cùng cũng không lâu dài. Nói đến cùng, Khỉ Đá phản thiên cũng là một phần trong "thiên đạo" của Thái Thượng. Tới đúng thời điểm, đừng hy vọng ông ta sẽ ra tay ngăn cản. Tuy mới chỉ năm mươi sáu ngày, nhưng Khỉ Đá đã sớm chán ghét cuộc sống nhàn tản thế này. Song nói tới chuyện lật lại chiến sự, hắn vẫn không khỏi ngao ngán thở dài. "Đến lúc đó, không biết lại phải chết bao nhiêu nữa đây. Mà lần này, hẳn Thiên Đình sẽ toàn lực ứng phó." Hắn nghĩ. (Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com) . . . Lúc này, bên trong Quảng Hàn cung, Hạm Vi đã trở về, đang cung kính đứng trước mặt Thái Âm Tinh Quân, hai tay dâng cái gương nhỏ kia. Thái Âm Tinh Quân nhận lấy gương, cất vào trong tay áo, hỏi: - Nghe nói, là Phong Linh đưa các ngươi trở về? - Bẩm Tinh Quân, là Bật Mã Ôn kia phái xe ngựa đưa chúng ta trở về. Phong Linh cũng đi qua. - Nàng đâu? - Đã về rồi ạ. Thái Âm Tinh Quân gật gật đầu, hỏi: - Chuyến này, có phát hiện gì không? Hơi do dự, Hạm Vi thấp giọng nói: - Không có. Con khỉ kia biến ảo thành bộ dáng tiên nô theo chúng ta tới tầng trời thứ bảy, nhưng cũng không làm gì. Hình như... chỉ là để âm thầm bảo hộ Phong Linh mà thôi. Thái Âm Tinh Quân ngửa đầu hơi suy nghĩ, nói: - Biến ảo thành tiên nô âm thầm bảo hộ... Phong Linh kia có thể để Lão Quân tự mình tới đón, thì yêu hầu âm thầm bảo hộ cũng không có gì kỳ lạ. Thế nhưng đến cùng là quan hệ thế nào đây? Nếu Phong Linh chỉ là đệ tử đời thứ hai của Tu Bồ Đề tổ sư, hoàn toàn không thể có loại đãi ngộ này mới phải. Còn con khỉ kia nữa... Vì sao Lão Quân lại bảo vệ hắn chứ? Hạm Vi im lặng không nói. Thái Âm Tinh Quân nhắm chặt hai mắt suy nghĩ hồi lâu, chợt mở mắt nói: - Ngươi đi xuống trước đi. Không được nói chuyện này với ai. - Hạm Vi tuân mệnh. Cũng không quản Hạm Vi, Thái Âm Tinh Quân đi từng bước một ra ngoài điện, phất ống tay áo một cái, cưỡi gió bay về hướng Dao Trì. . . . Tới khi trời đã tối hẳn, Phong Linh mới trở lại Ngự Mã giám. Biết được Dương Thiền lén lên trời, nàng hơi bất ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì nàng không mở miệng hỏi nổi. Lần này gặp mặt, cũng không biết vì sao, nàng cảm giác thái độ của Dương Thiền với nàng càng thêm lạnh nhạt. Ngẫu nhiên nói tới chuyện đạp thanh hôm nay, giọng nói kia càng lạnh tới mức khiến cho người ta cảm thấy run lên. Điều này làm cho Phong Linh cảm thấy toàn thân không được thoải mái. Cố gắng ngồi lại thêm một chút, sau đó Phong Linh bèn tìm cớ đi hỗ trợ Lưu Nhị dưới bếp, chỉ để lại Dương Thiền và Khỉ Đá ở trong phòng. Tối hôm đó, có lẽ cũng biết trong Ngự Mã giám xuất hiện một vị khách đặc biệt, xung quanh đều im ắng khác thường. Ngay cả tiếng thở của thiên mã trong chuồng cũng nhỏ đi nhiều. Rạng sáng hôm sau, một con thuyền có in chữ "Phật" thật to trên cánh buồm chậm rãi bay qua Ngự Mã giám. Lại bày ra thuật che mắt như lần trước, chiếc thuyền bay kia ngừng lại. Khoang thuyền mở ra, buông cầu treo xuống, bảy tăng nhân chậm rãi bước ra từ bên trong. Thấy được tăng nhân đi sau cùng, Khỉ Đá không khỏi giật mình. Tăng nhân này mặc bộ tăng bào màu vàng rực rỡ, lại khoác chiếc cà sa đỏ lửa viền vàng. Vừa nhìn, người này trông chỉ chừng hơn ba mươi tuổi, từ mi thiện mục, cảm giác hòa nhã dễ gần. Tiếp tục nhìn kỹ hơn, lại giật mình, cảm giác trong đôi mắt thâm ảo kia chẳng chứa thứ gì cả. Mà để cho người sợ hãi than lại là nước da của người này. Làn da trắng hồng, lại sáng bóng như kim loại. Nếu đứng im, có lẽ sẽ bị nhầm là một pho tượng đúc từ sắt thép. Hơn nữa, mặt trên làn da này còn có tầng hào quang mờ mờ, cực kỳ nổi bật trong đêm. - Đây là... phật quang? Khỉ Đá chợt nhớ tới cuộc đối thoại của Phong Linh và Kim Thiền Tử ở bên ngoài Tà Nguyệt Tam Tinh động khi trước. Dương Thiền lặng lẽ ghé sát tai Khỉ Đá, nói nhỏ: - Vị này chính là Ba La Tăng Yết Đế. Thấy Ba La Tăng Yết Đế đi theo cầu treo về phía mình, Khỉ Đá và Dương Thiền vội vàng chắp tay trước ngực, chờ đối phương đến gần, khom mình hành lễ nói: - Ngộ Không (Dương Thiền) bái kiến Yết Đế đế, làm phiền Yết Đế rồi. - Hai vị không cần đa lễ, bần tăng chỉ giúp chút sức lực mà thôi. Ba La Tăng Yết Đế chắp tay trước ngực đáp lễ. Để Lý Bình, Lưu Đại, Lưu Nhị và những tăng nhân kia chuyển các đồ vật gửi về Hoa Quả Sơn lên thuyền, Khỉ Đá mời Ba La Tăng Yết Đế tới phòng chính của Ngự Mã giám, rót trà đã chuẩn bị sẵn. Ba La Tăng Yết Đế nói vài câu khách sáo, sau đó lấy từ trong tay áo ra một cuộn da dê, mở ra trước mặt Khỉ Đá. Tấm da dê nho nhỏ viết vẽ chi chít, Khỉ Đá vừa nhìn đã thấy hoa cả mắt. Thấy thế, Ba La Tăng Yết Đế nhẹ giọng nói: - Bần tăng không tiện ở lâu, nên chỉ nói được cho Hầu Vương mấy yếu quyết. Còn lại, phần trận pháp đồ này Hầu Vương cứ giữ lấy, ngày sau tự mình nhìn kỹ. Có điều chớ để lộ ra ngoài, dẫn tới thị phi. - Ngộ Không tạ ơn Yết Đế. Nói xong, Khỉ Đá liền định hành lễ, lại bị Ba La Tăng Yết Đế đỡ lấy. - Thời gian không nhiều lắm, vào việc chính luôn đi. Ba La Tăng Yết Đế chỉ vào tấm da dê nói: - Pháp trận của Nam Thiên Môn trời sinh đã có, sau lại được Lão Quân gia cố. Nếu muốn công phá từ bên ngoài vào thì ngoại trừ thiên hỏa đại kiếp quỷ dị khó lường kia, nếu không, dù là Lão Quân chỉ sợ cũng không có cách nào. Nhưng từ bên trong muốn ra lại không khó. Vuốt gọn ống tay áo, Ba La Tăng Yết Đế tự tay chỉ lên đó, nói: - Từ nơi này, đến nơi này, là pháp trận vòng thứ nhất. Nếu từ mắt trận này thì có thể vượt qua lặng yên không tiếng động. Tiến vào vòng thứ hai, nơi này có năm mươi thiên binh và mười hai thiên tướng ngày đêm canh giữ. Mắt trận này có bảy bảy bốn mươi chín loại biến hóa, nếu không xác định được loại biến hóa nào thì sẽ dẫn động pháp trận. Đến lúc đó, kinh động tới quân phòng thủ Nam Thiên Môn, muốn đi là rất khó. - Phải biết trạng thái của vòng thứ hai, nhìn nơi này... Nói xong, Ba La Tăng Yết Đế lại móc ra một cuộn da dê khác giao cho Khỉ Đá, mặt trên cũng chi chít chữ. - ... Đến nơi này, theo phương pháp trên, có phải là thấy được trạng thái của vòng thứ hai không? Mỗi một loại trạng thái sẽ có vị trí mắt trận khác nhau. Tìm được mắt trận thì có thể xuyên qua vòng thứ hai... Sang được đến vòng thứ ba là có thể vào thẳng trung tâm. Nếu đoạt được trung tâm, có thể khống chế toàn bộ pháp trận của Nam Thiên Môn. - Có điều trung tâm lại ẩn giấu nhiều pháp trận do Lão Quân đích thân bố trí, Hầu Vương nhất quyết không được làm bừa. Một khi dẫn động những pháp trận này, hậu quả khó lường. Muốn ra khỏi Nam Thiên Môn, chúng ta cũng không cần cướp lấy trung tâm, chỉ cần cướp lấy thứ vị là được... Chỉ cần đi thế này sẽ không dẫn động pháp trận. Đó chính là phương pháp xuyên qua pháp trận của Nam Thiên Môn để từ trong ra ngoài. Nghe tới đây, mắt Khỉ Đá chậm rãi híp lại thành một đường nhỏ. Dường như... hắn vừa nghe được một vài điều thú vị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]