- Muội cho rằng Lý Tịnh sẽ tiếp tục đối nghịch với ta?
- Ừ!
Phong Linh gật mạnh đầu.
Khỉ Đá bật cười ha ha, đùa nghịch Linh Lung bảo tháp trong tay:
- Muội nhìn lão ta chạy còn nhanh hơn cả thỏ, hơn nữa tháp của lão còn đang ở trong tay ta, dù lão dám trở mặt thì ta cũng không sợ. Nam Thiên Môn không chỉ binh không bằng thủy quân Thiên Hà, cả tướng cũng chẳng ra sao. Nghe nói, đã mấy trăm năm chưa từng luyện binh. Chỉ dựa vào bọn hắn?
- Không phải đâu!
Phong Linh hét lên:
- Điểm quan trọng không phải là quân đội, là bản thân Lý Tịnh! Ông ta khác với Thiên Bồng Nguyên Soái, ông ta có thể khiến Thiên Đình xuất binh!
Khỉ Đá nhìn chăm chú Phong Linh, hỏi:
- Có thể sao?
- Điều này...
Phong Linh cắn môi, nhất thời không đáp lại được.
- Trên Thiên Đình, phản đối Thiên Bồng không phải chỉ một hai người. Không nói Lý Tịnh còn có thù cũ với Thiên Bồng, dù lão ta thật sự muốn khiến Thiên Đình xuất binh, chỉ thêm cái miệng của lão là có thể khiến Thiên Đình lập tức xuất binh chắc?
- Điều này... điều này... muội không biết, nhưng huynh không thể thả ông ta được!
- Thả lão là chuyện lúc trước đã đáp ứng rồi, Thiên Đình đã hạ chỉ bảo lão rút quân. Lúc này mà không thả nữa thì sẽ hơi quá. Đến lúc đó chỉ sợ Nam Thiên Môn sẽ dốc toàn lực bắt tay với thủy quân Thiên Hà tấn công Hoa Quả Sơn.
Khỉ Đá chống gối chậm rãi đứng lên, vươn tay xoa xoa đầu Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1150109/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.