Tiễn Thiên Bồng xong, Lý Tịnh và Na Tra lặng lẽ rời khỏi hạm đội bay một đường về phía Tây Bắc.
Trên đường, mây không ngừng lướt qua cực nhanh, cảnh vật liên tục trôi vụt về sau, hai người im lặng không nói. Thẳng đến khi tới gần Nam Thiên Môn, Lý Tịnh chưa hoàn toàn khôi phục linh lực đã có vẻ chống đỡ không nổi, tốc độ hơi chậm đi đôi chút.
Na Tra thấy vậy, vội vàng tiến lên đỡ.
- Không sao, có thể chống đỡ đến Nam Thiên Môn.
Lý Tịnh khoát tay, nói.
Na Tra buông lỏng tay, thấp thỏm đi theo sau lưng Lý Tịnh.
Nhìn Lý Tịnh từ phía sau, Na Tra chợt trông thấy vạt áo chỗ xương tỳ bà của cha mình có vết máu chậm rãi lan ra, nhìn thấy tóc mái vốn đen bóng phát sáng nay cất chứa mấy sợi trắng bạc.
Mấy năm nay, Lý Tịnh đều bị khóa lại xương tỳ bà, vượt qua trong ngục tối không thấy ánh mặt trời.
Lặng lẽ đi theo Lý Tịnh, qua lúc lâu, hốc mắt Na Tra hơi đỏ lên.
Na Tra siết chặt Hỏa Tiêm thương, thấp giọng nói:
- Cha, con có lỗi với người. Nếu không phải con lỗ mãng, sao có thể liên lụy cha chịu khổ trong ngục giam chứ? Con sai rồi, xin cha tha thứ.
Lý Tịnh lạnh nhạt liếc nhìn Na Tra, lại quay đầu nhìn thẳng về phía trước:
- Không sao. Chỉ là, về sau, kẻ làm tướng, cần phải xem xét thời thế, biết tiến lùi, không thể hữu dũng vô mưu rồi liên lụy đến toàn quân được.
Nói đến đó, ông ta bất đắc dĩ lắc đầu
- Nhưng mà nói lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1150110/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.