Một chùm tia sáng mặt trời xuyên qua khoang mạn thuyền chiếu xuống sàn nhà, mang theo một loại ảo giác đẹp mắt.
Lý Tịnh khẽ nheo mắt lại.
Trong khoang thuyền, ông ta đã đổi sang một bộ giáp vàng mới tinh, ngơ ngác ngồi trên mặt ghế. Thân thể ông ta khẽ khom, tay bưng chén trà nhỏ run run rẩy rẩy, nhìn qua tinh thần uể oải không phấn chấn.
Đám thiên tướng nghe tin nhanh chóng chạy đến chật ních cả lối đi, lại bị Na Tra cản hết ở bên ngoài cửa. Trong khoang thuyền nhỏ chỉ còn lại Lý Tịnh, Na Tra và hai vị Thiên Vương là Trì Quốc và Đa Văn.
Đa Văn Thiên Vương trầm ngâm một lúc mới chắp tay thấp giọng nói:
- Thiên Vương, từ biệt mấy năm, mọi người đều mong ngóng người, không trách bọn họ kích động như vậy. Thiên Vương có cần... lên boong thuyền nói vài câu với mọi người không?
Dứt lời, Đa Văn Thiên Vương lặng lẽ liếc mắt nhìn Trì Quốc Thiên Vương.
Lý Tịnh hấp háy mắt, há há miệng, một lúc lâu vẫn không nói câu nào, như thể vẫn còn chưa tỉnh hồn.
Na Tra nhìn qua Đa Văn Thiên Vương, nói khẽ:
- Cha ta mệt mỏi, vẫn nên nghỉ ngơi trước đã. Chuyện gặp mặt này, lúc khác hẵng nói.
Lúc này còn nghỉ ngơi?
Hai vị Thiên Vương hai mặt nhìn nhau.
- Thiên Vương.
Trì Quốc Thiên Vương ho khan hai tiếng nói:
- Không bằng... nên gặp mặt mọi người đi, coi như để cho mọi người an tâm. Gặp mặt xong rồi, chúng ta rút lui khỏi đây.
Một lúc lâu sau, bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng đập cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-bat-hau/1150108/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.