<!---->Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: Cung Tử Loan
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
- Sao vậy? Cũng có thể từ bụng nữ nhân bò được ra ngoài à?
Bàn Chiến giọng giễu cợt:
- Vì sao không giết thần Vận Mệnh?
Long Vũ hỏi ngược lại:
- Thiên Nguyên không nói cho ngươi biết sao? Ta không tìm được thì giết kiểu gì? Nếu ngươi chỉ rõ, ta sẽ đi ngay.
- Ngươi không nên thất hứa.
Bàn Chiến lạnh lùng nói.
Long Vũ quay đầu đi, nhìn Bàn Chiến chằm chằm:
- Ta tự biết, không cần nhắc, không phải tỏ vẻ.
Bàn Chiến cười nhạt không đáp. Long Vũ bước tới thản nhiên nói:
- Có thể ta có hứng đi chu du? Ngươi có muốn đi cùng không?
Bàn Chiến đáp:
- Ta không có hứng.
Long Vũ cười nói:
- Ngươi thích ở vũ nội?
Bàn Chiến gật đầu:
- Không sai, bảo vệ vũ nội là nhiệm vụ của Bàn Cổ tộc. Cho dù chỉ còn một người, bọn ta vẫn sẽ làm.
- Vì sao? Vì các ngươi khai thiên?
Long Vũ hỏi.
- Ha Ha!
Bàn Chiến đáp:
- Cứ cho là đúng đi.
- Tại sao không thể chung sống cùng thần Vận Mệnh?
Long Vũ đột nhiên hỏi.
Bàn Chiến cười nhạt:
- Một núi không thể có hai hổ. Ngươi quên sao?
Long Vũ không phản ứng gì. Nhưng trong lòng còn nhiều khúc mắc:
- Tương lai ngươi có dự định gì không?
- Chấn hưng Bàn Cổ tộc.
Bàn Chiến tự tin:
- Chỉ cần ta còn, Bàn Cổ tộc sẽ phục hưng. Chỉ cần trăm năm, bọn ta sẽ phục hưng.
Long Vũ vừa cười vừa hỏi:
- Ngươi không định làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-thu-khong-gian/757577/quyen-7-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.