<!---->
- Không phải….
Long Vũ ngẩng đầu, nhìn Đường Hương Hương mỉm cười, thành khẩn nói
- Tiểu sư muội, em sao có thể nghĩ như vậy được…. Em
Khuôn mặt Đường Hương Hương bỗng nhiên ửng đỏ, thanh âm có chút cô đơn:
- Nhưng em cảm thấy mình rất vô sỉ…. Bởi vì em đã không thể nào hận được anh nữa.
Long Vũ hì hì cười nói:
- Tiểu sư muội, như thế mới là tốt nhất. Em với anh kỳ thật cũng không có thâm thù đại hận gì cả, em không nên hận anh.
- Nhưng mà….
Khuôn mặt Đường Hương Hương đỏ ửng có chút tái nhợt, bỗng nhiên nước mắt như mưa, thanh âm nhỏ như muỗi kêu:
- Nhưng anh đã hủy đi sự trong sạch của em, em sẽ không tha thứ cho anh….
Long Vũ nghe vậy nhất thời có chút buồn bực. Nói cả nửa ngày trời, hình như hận ý trong lòng nàng vẫn còn.
Chẳng phải đã có câu phụ nữ là khẩu thị tâm phi sao. Lại nói hiện tại, Đường Hương Hương tuy ngoài miệng vẫn còn nói oán hận mình, nhưng trên thực tế cũng không có kháng cự vẫn để cho hắn ôm.
Thế này xem như là đã có tiến triển rất lớn rồi.
Đường Hương Hương đột nhiên đẩy Long Vũ ra, chun cái mũi vào nách ngửi vài lần, cau mày nói:
- Sao trên người của em hình như có mùi lạ, nhất định là sau khi tu luyện lưu lại. Anh là người xấu, cũng không có nhắc nhở em một tiếng, làm cho em xấu mặt.
Long Vũ có chút ủy khuất.
Hắn căn bản là không có ngửi thấy mùi gì trên người của Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-thu-khong-gian/757380/quyen-4-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.