Sau khi Sở Dực rời đi thì đám người còn lại cũng rời khỏi dinh thự, trên gương mặt của những người đó đều hiện lên hai chữ 'bất mãn' . Sở Tiêu Chấn cùng đám thuộc hạ nhanh chóng lên xe rời đi, ông ta vẫn không cam tâm việc Sở Dực được lão gia giao lại toàn quyền của gia tộc. Tên thuộc hạ thân cận của Sở Tiêu Chấn thấy ông ta vẫn giữ gương mặt tối sầm, vội lên tiếng.
_" Ông chủ, chúng ta cứ như vậy mà đồng ý sao ?"
_" Đương nhiên là không "
_" Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây ông chủ ?"
Sở Tiêu Chấn nhếch mép để lộ nụ cười gian xảo, trong đầu ông ta như đang mưu tính gì đó.
_" Giết một lần không được thì ta sẽ giết lần thứ hai !"
Tên thuộc hạ thân cận của ông ta nghe vậy liền lập tức thề thốt là sẽ giúp đỡ Sở Tiêu Chấn hết mình, cam tâm tình nguyện làm mọi việc để ông ta có được thứ mình muốn.
Sở Tiêu Chấn ta đây muốn có thứ gì thì nhất định phải có được, xin không cho thì ta cướp. Trên đời này có thứ gì ta muốn mà không có.
Màn đêm buông xuống, không khí trở nên yên ắng hơn hẳn, dàn siêu xe của hắn nhanh chóng về Nam Đế Cung. Vẫn như thường lệ, đám người hầu trong nhà đều xếp thành hai hàng cung kính chào hắn.
Sở Dực không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, sải bước lên cầu thang đi về phía bên phải. Cánh cửa căn phòng trước mặt hắn hé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-quyen-cung-sung/2652284/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.