Sáng hôm sau, Thẩm An Nhiên lờ đờ tỉnh dậy, cơn đau nhức ở bả vai truyền đến khiến cô đứng không nổi, suýt nữa thì ngã.
Cô cảm nhận được dường như tối qua có thứ gì đó nặng đè lên người cô. Không phải riêng đêm hôm qua, những ngày trước cũng vậy, nhưng được cái nó không nhức là mấy.
Chưa hết ở đó, quần áo cô thì xộc xệch, nút trên nút dưới. Đúng là cô ngủ có lăn qua lăn lại nhưng cũng không đến nỗi như đó.
_" Nhức quá!!"
Cô ôm cơ thể đau nhức đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Thời gian cô ở đây cũng chưa được bao lâu, nhưng cô lại cảm thấy những người ở đây đối xử với cô rất tốt. Nhất là quản gia Ân với Trịnh Hằng, hai người đó luôn ân cần, tỉ mỉ chỉ cho cô mọi thứ.
Còn về người đàn ông đó, tuy có chút lạnh lùng nhưng cô dường nhu cảm nhận được sự ấm áp trong con người hắn. Chắc là kiểu người trong nóng ngoài lạnh.
Thẩm An Nhiên nhớ lại vụ việc cô bị lạc ở Hoa Viên trước đây. Sở Dực không ngại mà cho cả đám người lục tung Nam Đế Cung để tìm cô. Lúc nhìn thấy cô với vết thương ở chân, việc đầu tiên hắn làm là cho cô một cái ôm trấn an. Khoảnh khắc đó trái tim cô như được sưởi ấm, bản thân cô như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn ở trong lòng hắn, được hắn bao bọc, chở che.
_" Thôi đừng nghĩ nữa, đâu ai khi không lại đối xử tốt với con người xa lạ như mày".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-quyen-cung-sung/2652282/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.