Tích Phượng cũng không ngờ sẽ gặp lại người đàn ông mà mình luôn nhớ tới suốt hai mươi năm qua, sau một chút sững sờ bỗng bình tĩnh trở lại. Nhẹ nhàng lau đi vài giọt nước mắt bên khóe mắt, muốn nói chuyện nhưng lại không nghĩ ra gì để nói. Đối với một thiếu nữ ngây thơ mà nói, anh hùng luôn là đối tượng mà các nàng theo đuổi mặc dù là sau khi đã trưởng thành, loại cảm giác này vẫn còn tồn tại, Hà Tích Phượng cũng không ngoại lệ.
"Chị Phượng làm sao vậy?" Thấy Tích Phượng có vẻ ngại ngùng, Diệp Phong lập tức ý thức được cha mình chính là vấn đề, cười giải thích nói:"Vị này chính là cha tôi -- Diệp Tồn Chí, không phải chị nói hôm nay chính là đến để cảm ơn cha tôi sao?"
Nhìn từ trên xuống dưới, eo buộc tạp dề, nhưng lại ăn mặc rất tri thức, thực ra nhìn cũng không khác nhiều năm trước là mấy, Diệp Tồn Chí không khỏi lắc đầu, cười khổ một tiếng. Tuổi này đúng là khiến cho người ta không thể thích ứng kịp, chỉ trong nháy mắt, cô bé nhà hàng xóm giờ đã biến thành thành người phụ nữ xinh đẹp.
"Còn nhớ tôi không?" Diệp Tồn Chí chậm rãi nói rồi đứng lên, khẽ hỏi. Theo hắn, chính mình cùng Hà Tích Phượng cũng mới chỉ gặp nhau một lần, thời gian cũng đã lâu như vậy, e rằng hắn đã sớm bị quên lãng rồi.
Mà không biết rằng hình ảnh anh hùng của ngày hôm đó đã in sâu trong tâm trí cô gái trẻ.
Nghe được thanh âm quen thuộc, Hà Tích Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-xuat-ngu/3140982/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.