Tống Tương ăn xong bước ra ngoài đi dạo, Chu Tiêu cũng nói gót theo sau. Vầng trăng chiếu sáng trên mặt đất một màu trắng bạc, Tống Tương đứng trong sân ngơ ngác nhìn trăng.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Giọng nói trống ấm của Chu Tiêu vang lên khiến Tống Tương sửng sốt.
“Ta đang suy nghĩ, có người nhà thật tốt.”
Tống Tương nói xong, Chu Tiêu trầm ngâm một lát, tựa như nhớ ra một chút gì đó về bản thân hắn, nhưng không rõ ràng nên hắn đành âm thầm thở dài nói:
“Người nhà có khi lại không bằng một người xa lạ.”
Hắn ngập ngưng một chút rồi chợt nhớ ra điều gì đó rồi hỏi tiếp:
“Không phải người nhà của cô đang ở đây sao? Sao cô lại nói kỳ lạ như vậy chứ?”
Tống Tương lắc đầu trả lời:
“Ta không có người nhà, nửa đời trước ta chỉ có một mình.”
Chu Tiêu cho rằng Tống Tương đang nói đến một người như Tống lão tam chứ không phải là đang nói bản thân nàng. Tống Tương đánh cược với một con ma cờ bạc không quan tâm nữ nhi, nương thì yếu đuối lại dễ mềm lòng. Còn nàng chỉ là một tiểu cô nương mới lớn phải gánh vác cả cái gia đình này, sao lại không mệt mỏi cơ chứ? Trong lòng hắn thấy chua xót, thương cảm; tự nhiên muốn dỗ nàng vui vẻ.
“Ta đưa cô đến một nơi.”
Loading...
Chu Tiếu nói xong, không cần đợi Tống Tương đã ôm lấy cô bay lên, khi Tống Tương kịp phản ứng thì cả hai đã đang bay trên không trung. Tống Tương kinh ngạc nhìn xuống đất hỏi:
“Ngươi biết bay ?”
“Cái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/231986/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.