Sau khi bọn họ rời đi, Tống lão tam tiếp tục cằn nhằn bên tai:
“Tương nhi, vừa rồi còn nên dựa vào bản lĩnh của mình mà xoá đi khoản nợ, bọn chúng đã hại không biết bao nhiêu gia đình.”
Tống Tường trợn mắt lườm Tống lão tam:
“Ngươi đi cùng ta.”
Tống lão tam đi theo Tống Tương vào trong nhà, nàng kêu Chu Tiêu đi mua giấy mực, sau đó tự mình mài mực rồi đặt bút viết cái gì đó khiến Lý thị không nhịn được tò mò mà hỏi:
“Tương nhi con định làm gì vậy?”
“Con viết thoả thuận với lão cha!”
Tống Tương cầm bút lông lên đặt bút xuống viết một chữ “Tống” nhưng trông rất khó coi. Quả thực loại bút lông này thật khó viết, nàng hậm hực vo tròn tờ giấy lại ném đi.
Lý thị tiếc rẻ nhặt lên xuýt xoa:
Loading...
“Đây là giấy tốt, sao lại bỏ đi?”
Chu Tiêu thấy nàng bị mấy con chữ làm khó, bất giác khoé miệng cong lên, hắn bước tới hỏi:
“Định viết gì để ta viết cho cô?”
Tống Tương đang không biết phải làm sao, vừa vặn Chu Tiêu hỏi đến nàng liền đứng dậy nhường chỗ cho hắn rồi đại khái nói sơ qua.
“Ngươi chỉ cần viết: sau này nếu Tống lão tam còn đánh bạc, đánh chửi nương của ta thì lập tức phải điểm chỉ vào thư hoà ly và phải rời đi, không còn bất cứ quan hệ gì với ba người chúng ta, trên đó viết rõ tên của chúng ta; đại loại là như vậy.”
Chu Tiêu nhìn Tống Tương chắc chắn thêm lần nữa:
“Điểm chỉ thư hoà ly, cô chắc chắn không?”
Chu Tiêu thắc mắc cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/231985/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.