Vào phòng Tống Tương ngồi trên giường vừa cởi giày ra, vừa hỏi hắn:
“Ngươi tại sao muốn cùng một phòng?”
Chu Tiêu đáp:
“Đây không phải nhà trọ, ta lo cô ở một mình không an toàn.”
Hắn thấy Tống Tương chân trần đung đưa qua lại trước mặt hắn, hắn nhăn mặt nói tiếp:
“Cô mang giày vào ngủ trên giường còn tôi ngủ trên bàn.”
Vừa nói Chu Tiêu vừa chỉ tay vào chiếc bàn lớn ở giữa phòng. Tống Tường nhìn chiếc bàn lớn nàng nói:
“Ngươi bị thương chưa khỏi hẳn, bàn tuy lớn nhưng không tốt. Giường này đủ lớn để chúng ta cùng nằm.”
Nói xong Tống Tương tự mình lăn vào phía trong, dọn phía ngoài lấy chỗ cho Chu Tiêu:
“Ngươi xem, cũng rất rộng, đủ để cho chúng ta nằm.”
Loading...
Chu Tiêu khá bất ngờ khi Tống Tương không có suy nghĩ nam nữ khác biệt, hắn nhắc nhở:
“Tống Tương, cô là nữ nhân… việc này truyền ra ngoài không tốt cho thanh danh của cô”
“Ngươi ngủ của ngươi, ta tin tưởng ngươi là chính nhân quân tử sẽ không làm gì ta, không nói nhiều, hơn nữa cũng không có ai biết việc này.”
Tống Tương nói vậy rồi mặc kệ Chu Tiêu, nàng kéo chăn đắp rồi nhắm mắt ngủ, hôm nay thật sự nàng rất mệt mỏi. Chu Tiêu cũng không còn cách nào khác đành phải nằm xuống giường.
Nửa đêm khi Tống Tương đã ngủ say, thân thể nàng càng tiến gần Chu Tiêu tìm vị trí thoải mái; đầu thì gối lên tay hắn, chân thì gác lên bụng hắn còn tay thì xoa xoa ngực. Nàng thật sự coi hắn là cái gối ôm.
Chu Tiêu như hoá đá, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/231987/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.