Sau khi Tống Tương dứt lời, sắc mặt sư gia tái nhợt, lúc này ông ta chợt hiểu ra được vấn đề. Nếu Tống Tương không xem ra được nguyên nhân thì ông ta biết phải biết tìm ai bây giờ. Chả có nhẽ ông ta cũng phải tiêu đời luôn theo con vẹt đó rồi sao. Sư gia không dám nghĩ đến nữa, nếu cứ tiếp tục nghĩ đến thì e rằng mình sẽ phải tổn thọ mất.
"Chuyện này, ta cũng chỉ biết trông cậy vào Tống đại phu ngài mà thôi. Nếu vấn đề này ngài có thể giải quyết giúp ta thì sau này ngài gặp phải khó khăn gì cần đến ta chỉ cần mở lời ta nhất định không từ chối. Tuy ta cũng không phải là người tốt đẹp gì nhưng một lời hứa khi đã nói ra rồi đương nhiên sẽ không nuốt lời."
Sư gia nhìn Tống Tương mà thành khẩn nói, để bày tỏ thành ý ông ta giơ tay lên thề. Lúc này Tống Tương cản lại. Tống Tương vốn làm việc luôn tin tưởng và dựa vào thực lực của bản thân nên lời thề với nàng vô tác dụng. Nàng không mong sau này xảy ra chuyện mà nàng không giải quyết được phải cậy nhờ đến ông ta nhưng nếu có thể thì nên để cho ông ta một cái nợ ân tình sẽ tốt hơn là không có.
"Được rồi, có câu nói này của ông thì ta sẽ ghi nhớ thật kỹ, chỉ mong sau này khi ta thật sự cần đến ông thì ông đừng từ chối là được."
Tống Tương nói xong trên người tản ra một cỗ uy lực cường đại đè ép khiến sư ra vô cùng khiếp sợ, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016183/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.