"Đồ khốn! Đồ khốn!"
Một tiếng kêu bập bẹ non nớt nghe như tiếng trẻ con vọng ra từ phía trong, trong lòng Tống Tương cảnh giác bước vào, nàng từ từ luồn một tay vào ống tay áo nơi đó có một cái túi nhỏ ở ống tay áo mà Lý thị đặc biệt may cho nàng. Bên trong có chứa một ít đồ mà tự tay nàng chế tạo ra, còn có cả một con dao găm rất sắc bén có thể dễ dàng đoạt mạng đối phương bất cứ lúc nào. Nàng thật sự rất muốn biết ở tại phủ đệ của Huyện Thái gia bọn chúng dám giở trò gì với nàng:
"Người bệnh ở đâu?"
Tống Tương lên tiếng hỏi, giọng nói của nàng trong trẻo như tiếng suối trên núi, nhưng lạnh lẽo như tuyết, tuy lãnh đạm nhưng vẫn có phần ôn hòa khiến cho người khác sợ hãi mà bỏ chạy, khiến cho người ta mất đi khả năng phòng bị, loại cảm giác này thật khó nắm bắt:
"Đồ khốn! Đồ khốn!"
Giọng nói đó lại xuất hiện Tống Tương lại thầm đoán có khi nào đây là hài tử của Huyện Thái gia. Nhưng nàng chợt nghĩ đến nếu là con của Huyện Thái gia bị ốm thì mời đại phu nào chẳng được, nhưng tại sao không công khai mà lại dấu dấu diếm diếm như thế này. Có khi nào đứa trẻ mắc bệnh khó nói, nhưng điều này cũng không hợp lý vì Tống Tương chợt nhớ ra Huyện Thái gia dưới gối chỉ có một nhi tử. Hình như ông ta nhi tử của ông ta cũng đã lớn rồi đang xa nhà hình như là đọc sách ở thư viện trong kinh thành, nên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016182/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.