“Lão bản, ngoài kia có một người đến nói người nhà đang rất nguy kịch, mời ngài nhanh chóng qua đó xem thử."
Lúc này người làm của y quán hớt hải chạy vào trong bẩm báo với Tống Tương, Tống Tương đành phải gác lại câu chuyện của Hạ Thiên sang một bên. Những cảm xúc đang dâng trào trong lòng Hạ Thiên bỗng chốc bị ngắt đoạn bắt buộc phải thu hồi lại nhưng trên mặt vẫn thong dong bình tĩnh như chưa có chuyện gì. Việc phải nói ra đối với hắn không hề dễ dàng vậy mà Tống Tương lúc này lại bỏlỡ cơ hội được nghe hắn giãi bày. Không biết phải nói như thế nào nữa là người làm đưa tin quá đúng lúc hay đây là ý trời.
Tống Tương xắn tay áo lên lấy ra một chiếc khăn mà Lý thị thêu cho nàng để lau tay, biết nàng không thích sự cầu kỳ diêm dúa nên bà đã thêu chiếc khăn này rất đơn giản. Vừa lau tay Tống Tương vừa quay sang căn dặn Hạ Thiên:
"Hạ Thiên, ngươi cứ ăn cơm trước đi, ta đi xem bệnh một chút, thương thế của ngươi cần có thời gian nhất định mới bình phục được, sau khi ăn trưa xong có thể tự lấy dược liệu trong kho mà ta đã kê đơn cho ngươi đem sắc uống như vậy mới giúp cho việc giải độc được nhanh hơn. Vì độc dược đã tích tụ ở trong cơ thể của người quá lâu rồi nên cần phải loại bỏ từ từ mới hết được."
Tống Tương nói dài một hơi nhìn chằm chằm Hạ Thiên trong mắt là vẻ nghiêm túc và không có biểu cảm nào thừa thãi. Hạ Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016181/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.