Long Môn tiêu cục, hai mắt Hiên Nhi đỏ hoe rõ ràng là phải chịu ấm ức. Chu Tiêu nhờ người làm trong y quán dẫn đường nàng ta đi dạo, nàng ta thấy mất hứng nên chỉ đi dạo một vòng trong tiệm y phục rồi ra về. Là do nàng ta không rõ đường đi lối lại ở trấn Khổ Thủy nên mới phải đi cùng người làm đó chứ quả thật nàng ta không muốn đi cùng với người làm đó dù chỉ là chốc lát.
Hiên Nhi thấy bản thân đã bị đả kích quá nhiều nên khi trở về sắc mặt vô cùng ảm đạm. Đương nhiên nàng không thể đi cáo trạng đến cha được, nếu làm như vậy e rằng Chu Tiêu sẽ càng có thành kiến với nàng hơn. Tuy nhiên trông nàng ta như thế này thì chỉ cần nhìn qua một cái là ai cũng biết nàng ta phải chịu ức. Đương gia vô cùng giận dữ, ông ta đập mạnh tay xuống bàn trước mặt nhiều người mắng mỏ Chu Tiêu:
"Chu Tiêu đâu? Chu Tiêu đâu? Hay cho cái tên tiểu tử này, ta giao nữ nhi bảo bối của ta cho hắn chăm sóc nhưng hắn ta lại dám làm cho nữ nhi của ta khóc lóc thương tâm như thế này. Người đâu rồi?"
Hiên Nhi không muốn thấy màn mắng mỏ này của cha, hơn nữa nàng ta cũng muốn giữ hình tượng tốt đẹp. Sắc mặt nàng ta tái nhợt trên khóe còn động lại giọt nước mắt. Chung quy là không có gì cả, nàng ta cố ý bày ra bên ngoài cái bộ dạng che che đậy đậy và không muốn mọi người nhắc đến Chu Tiêu.
"Cha, không biết Chu Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016180/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.