Nhưng Chu Tiêu lại chưa từng nghĩ như vậy nhìn thấy bộ dạng chủ động né tránh của nàng thì lửa giận trong lòng hắn càng bốc lên ngùn ngụt. Từ trước đến giờ hắn luôn dịu dàng ân cần với nàng, sẽ không làm ra những chuyện khiến nàng mất hứng, khó chịu. Nhưng hiện tại Chu Tiêu phát hiện ra rằng không thể tiếp tục để cho nữ tử trong lòng mình chuyện gì cũng làm theo ý của nàng được nữa bằng không khi mọi thứ đã đi quá đà thì sẽ không thể vãn hồi lại được. Chu Tiêu trở nên hung hãn ánh mắt của hắn bây giờ dữ dằn như một con sói đầu đàn, hắn khóa chặt nàng vào bức tường và ép buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình. Tống Tương định vùng vẫy thoát khỏi giam cầm của Chu Tiêu từ phía dưới nhưng Chu Tiêu nhanh tay giữ chặt cả hai cổ tay của nàng lại, một lần nữa ôm chặt nàng dựa sát vào tường. Không khác gì một ngọn núi áp đảo toàn bộ lên người nàng: "Nói." Chu Tiêu giận dữ gầm lên, lúc này sâu thẳm trong mắt hắn chỉ còn hiện rõ sự bá đạo chiếm hữu xưa nay chưa từng thấy. Giọng nói trầm thấp chứa một tia u ám. Khi hai người đứng gần như vậy Chu Tiêu đã gửi được mùi hương thoang thoảng tản ra từ mái tóc Tống Tương khiến cho hắn không thể kìm lòng được mà tham luyến hít hà. Ngược lại hoàn toàn với Chu Tiêu, ánh mắt giận dữ của Chu Tiêu đã khiến cho Tống Tương phải hoảng sợ. Trên mặt nàng lúc này không duy trì được bình tĩnh nữa . Nàng ra sức kìm nén trái tim đang loạn nhịp của mình Tống Tương hỏi câu bâng quơ hỏi câu không có một chút liên quan: "Ngươi đã uống rượu phải không?" Bình thường Chu Tiêu rất ít khi uống rượu, nếu có cũng không uống nhiều. Nhưng bây giờ người hắn vẫn còn thoang thoảng mùi rượu, thậm chí ngay cả quần áo cũng vẫn còn mùi rất rõ ràng. Đôi mắt nguy hiểm của Chu Tiêu bỗng nhiên tối sầm lại, hắn thất thần nhìn nữ tử đang bất động trong vòng tay hắn. Hắn mím chặt môi, cúi đầu xuống, khoảng cách gần đến nỗi hơi thở ấm nóng của Chu Tiêu phả lên mặt nàng khiến nàng hơi thở của nàng cũng trở lên dồn dập. Đôi môi Chu Tiêu mấp máy nói chuyện, bất cứ lúc nào cũng có thể chạm vào môi nàng, tư thế này vô cùng ái muội. "Tương nhi, nàng đừng ỷ vào việc ta thích nàng, yêu nàng mà đối xử tùy hứng với ta như vậy. Nàng không cảm thấy có lỗi với ta sao. Nàng đối xử với một lão đầu bán hoành thánh tốt như vậy tại sao không thể đối tốt với ta một chút chứ?" Đôi mắt Chu Tiêu đỏ ngầu giống như một thú vương đầy quyền uy áp đảo ngập trời. Nhưng chỉ khi đối diện với người trong lòng mình hắn mới bộc lộ hết tâm can, buông xuống vỏ bọc quyền uy trở thành con người nhỏ bé yếu ớt. Ngay cả khi nàng không muốn ở cạnh hắn vì sợ không có kết quả tốt, thì nàng cũng không nên làm cho cả hai người đều thấy khó chịu bằng cách này. Chu Tiêu không biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, nàng cũng không hề lên tiếng liền đáp lại. Vào lúc này tâm tình hắn dao động kịch liệt, có lẽ là do mây đen giăng kín đã lâu cuối cùng cũng đến lúc bùng phát, thậm chí còn bùng phát rất dữ dội. Hắn ngậm luôn đôi môi đỏ mọng như trái anh đào của nàng mà hôn một cách tham lam như sói đói lâu ngày. Khoảnh khắc môi Chu Tiêu chạm vào, Tống Tương giãy giụa kịch liệt nhưng lại bị hắn khống chế chặt chẽ. Một tay hắn ôm eo nàng áp chặt người nàng vào người hắn, một tay còn lại giữ chặt cổ nàng để nàng không thể tránh thoát được hắn. Nụ hôn của hắn bá đạo tàn sát khoang miệng của Tống Tương, nàng giãy giụa một hồi không có kết quả. Thêm cả sự tấn công dữ dội của hắn bắt buộc hàm răng của nàng phải tách ra, lưỡi của hắn tham lam cuốn lấy lưỡi của nàng mà mơn trớn. Răng môi của nàng bị hắn quấn lấy không rời khiến cho thân thể dần dần mềm nhũn ra. Ban đầu nàng phản kháng cho đến bây giờ thì bị hắn ép buộc dần dần hòa theo tiết tấu của hắn. Nàng bị Chu Tiêu hôn đến nỗi lý trí kiên định ban đầu cũng tan biến, trái tim cũng dường như tan chảy, nàng lúc này cũng không còn là chính mình nữa. Chu Tiêu công kích khoang miệng nàng mỗi lúc càng trở lên bá đạo, có lẽ đây mới chính là con người thật của hắn. Hắn lưu luyến mơn trớn tất cả mọi thứ thuộc về nữ tử mà hắn yêu thương, là người đang đứng ngay trước mặt bị hắn ép buộc ôm trong vòng tay hắn. Nụ hôn dường như có hương vị vô cùng ngọt ngào cứ từ từ mà trôi dần xuống cổ họng, một âm thanh khẽ rên rỉ phát ra từ cổ họng của Tống Tương, cánh tay mềm mại như rắn của nàng bất giác ôm lấy cổ Chu Tiêu, lúc này nàng bắt đầu chủ động phối hợp với Chu Tiêu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa: "Lão bản, có hai vị quan sai từ nha môn đến xin gặp." Giọng nói của người làm bên ngoài giống như một chậu nước lạnh tạt tới, ngay lập tức đánh thức cơn triền miên của hai người bọn họ. Bấy giờ Tống Tương mới bối rối đẩy Chu Tiêu đang cuốn chặt nàng ra, rồi nàng trợn mắt lên nhìn Chu Tiêu. Nàng không ngờ vừa rồi lại phát sinh chuyện như vậy. Nàng nhìn Chu Tiêu bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Ngay lập tức nàng vội vàng chỉnh lại quần áo bị lộn xộn, lau miệng rồi vuốt tóc xong mới bước ra ngoài gặp khách. Ở lại trong phòng nhỏ lúc này chỉ còn lại một mình Chu Tiêu, cho đến khi Tống Tương bước hẳn ra ngoài, hắn mới hoàn hồn và đưa tay lên ngực vuốt vuốt, tim của hắn đập thình thịch, hơi thở dồn dập. Mồ hôi trên khuôn mặt hắn chảy ròng ròng xuống cổ có thể là bởi vì vừa rồi do hắn quá cuồng nhiệt. Cảm xúc thỏa mãn trên khuôn mặt hắn chưa từng biến mất, ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm lên môi khẽ nở một nụ cười xấu xa tự lẩm bẩm với chính mình.
"Chu Tiêu ơi là Chu Tiêu, ngươi hoàn toàn xong rồi, cuộc đời này của ngươi phải bó chặt với nàng dù nàng có muốn hay không thì cũng không có cách nào có thể vãn hồi được rồi." Hắn chưa từng nghĩ cảm giác yêu một người đến tận xương tủy lại có tư vị như thế này. Tống Tương bước ra ngoài mặc dù đã tận lực giữ bình tĩnh nhưng cảm xúc vẫn còn lộ rõ trên đôi mắt, trên đôi môi còn có chút sưng đỏ thậm chí cả mái tóc vốn đã được vén lên gọn gàng rồi nhưng vẫn nhìn ra có chỗ bị rối tung. Nếu như có một ai nhìn thấy bộ dạng của nàng lúc này không thể không nghĩ đến những gì đã xảy ra khi nàng còn ở bên trong. Lão bản, nhìn ngài lúc này giống như vừa rồi bị người nào đó giày vò không thương tiếc vậy. " Người làm không sợ chết mà mở miệng đùa cợt lão bản của mình, Tống Tương dùng ánh mắt sắc như dao quét lên người hắn ta rồi dừng lại nhìn thẳng vào mắt hắn ta, khiến cho hắn ta ngay lập tức phải lấy tay che kín miệng, không dám nói thêm một lời nào nữa. Tống Tương bước qua người hắn ta rồi hừ lạnh một tiếng, mắt nàng nhanh chóng khôi phục lại bình thường nhìn hai nha dịch đang đứng chờ và lên tiếng hỏi: " Không biết hai vị đến đây có yêu cầu gì với y quán của ta không? " Nếu là chuyện liên quan đến Hạ Thiên nàng cũng phải xem xét lại. Mặc dù nàng quyết định sẽ đưa Hạ Thiên đến nha môn tụ thú nếu như hắn ta thật sự là hung thủ. Nhưng trước khi làm việc đó nàng muốn tự mình tra xét việc này thực hư ra sao để chắc chắn rằng người tốt không bị đổ oan. Đang có ý định tra xét thì người của nha môn lại đến sớm như vậy, xem ra đây cũng là một cơ hội tốt. Hà Thiên lúc này đang ở kho dược liệu muốn bắt được hắn ta cũng không tốn nhiều sức lực, hơn nữa hắn ta còn đang bị trọng thương. Nếu nàng bỏ qua cơ hội lần này thì e rằng sẽ không còn cơ hội nào nữa, Tống Tương suy nghĩ suy đi tính lại cả trăm nghìn lần, dần dần quên đi cử chỉ thân mật phát sinh cùng với Chu Tiêu ở trong phòng nhỏ ban nãy. " Tống đại phu, trong trấn Khổ Thủy xảy ra một vụ án mạng, là tiểu nhị của khách điếm Phúc Hỷ bị sát hại, có lẽ cô nương cũng nghe về việc này rồi. " Một trong hai nha dịch cung kính mở lời nói chuyện với Tống Tương bởi vì y thuật của Tống Tương rất cao minh và được người dân trong trấn tán dương nên hắn ta không thể có thái độ càn quấy với nàng được. Tống Tương gật đầu nói: " Ta cũng vừa mới nghe nói qua, nhưng ta lại không biết tại vì sao hai vị lại đến y quán của ta, hay có phải các vị nghi ngờ ta là hung thủ phải không? " " Đương nhiên là không phải, Tống đại phu xin đừng hiểu nhầm chúng tôi như vậy. Là Huyện Thái gia đã điều tra ra nghi phạm bị trúng độc và có thể đã bị thương rất nặng lên hạ lệnh cho chúng tôi đi đến để ý ở các y quán dược đường. Một khi phát hiện ra nghi phạm thì ngay lập tức bắt về quy án. Nếu chúng tôi chỉ đợi và quan sát từ bên ngoài hung thủ sẽ không dám đi vào y quán hay dược đường để bốc thuốc nên chỉ còn cách vào phía trong mai phục, tất cả các y quán dược đường đều có người của nha môn. Bây giờ chỉ còn y quán của Tống đại phu chúng ta mới bố trí được người đến. Rất mong Tống đại phu hợp tác với nha môn để cho chúng tôi mai phục ở đây sớm ngày bắt được hung thủ về quy án. " Người của nhà môn đến đây nói rõ ràng với nàng mục đích của bọn họ như vậy là đã đủ lịch sự rồi. Nếu Huyện Thái gia đã có yêu cầu bách tính phải phối hợp với người của nha môn thì ai dám có ý kiến phản đối cơ chứ. Tống Tương gật đầu đồng ý cũng không ngoài dự liệu của nha dịch. " Trách nhiệm của huyện thái gia là truy bắt tội phạm, còn việc phối hợp với nha môn để truy bắt tội phạm là trách nhiệm của bách tính trấn Khổ Thủy, đây là việc tôi lên làm. Đây cũng là việc rất khó khăn ta vẫn tỏ bình thường như mọi khi, nên vị cứ tự bố trí cho phù hợp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]