Chương trước
Chương sau
Chu Tiêu vừa mở miệng định trả lời thì cách đó không xa có một giọng nói vang lên:
"Chu Tiêu!"
Trái tim Chu Tiêu như vỡ vụn khi ngẩng đầu lên nhìn thấy người làm trong y quán đang lên tiếng gọi hắn. Một cảm giác khủng hoảng đột nhiên dâng lên đúng như dự đoán của hắn khi hắn nhìn được người đang đi phía sau của người làm. Tống Tương vận y phục màu trắng, tóc dài được cài lại bằng chiếc trâm gỗ đơn giản, làn da sáng mịn như ngọc dưới ánh sáng tỏa ra vầng hào quang. Trên tay nàng là những gói dược liệu, hình như nàng ra ngoài đi đưa dược liệu cho người bệnh thì bắt gặp được cảnh Chu Tiêu đang đứng cùng với Hiên Nhi tiểu thư. Nhìn thấy Tống Tương ,Chu Tiêu liền quên đi hết bao nhiêu bực bội trong lòng suốt hai ngày qua, trong lòng hắn lúc này chỉ tràn ngập lo lắng, hắn lo sợ nàng hiểu nhầm bèn hất văng tay của vị Hiên Nhi tiểu thư này ra, trên mặt lộ rõ vẻ căng thẳng. Tống Tương lạnh lùng thu tất cả mọi việc vào trong mắt nhưng không hề lên tiếng nói lời nào. Người làm ở hiệu thuốc vừa rồi vẫn đang nói chuyện cùng nàng thì bây giờ tỏ ra bất bình thay cho Chu Tiêu mà nói:
"Tôi nói rồi lão bản, tôi mới nghe bá mẫu nói Chu Tiêu đã hai ngày nay không về, có phải lão bản tức giận nên đuổi hắn đi rồi phải không? Chu Tiêu đối với ngài tốt như vậy sao ngài lại không biết trân trọng hắn chứ? Theo tôi nghĩ ngài nên đi tìm hắn quay trở về. "
Nàng nhìn thấy Chu Tiêu ở trước mắt lôi lôi kéo kéo với một tiểu cô nương xinh đẹp khác ngay trên phố, hành động vô cùng thân mật thoạt nhìn thì mối quan hệ này không hề tầm thường chút nào cả chỉ cần nhìn thấy hắn ta đang ngẩn người là đủ biết rồi. Tống Tương nở một nụ cười nhàn nhạt nhưng trong sâu thẳm đáy mắt lại là sự lạnh lẽo, nàng quay sang nói lời chế nhạo với người làm, trên mặt nàng không có lấy một chút biểu cảm dư thừa nào:
" Người không phải là đang đứng ở đây sao? Chỉ là họ có ý rời đi, ta sao có thể miễn cưỡng người ta ở lại được kia chứ "
Nói xong nàng đặt gói thuốc lên tay người làm rồi xoay người rời đi không thèm ngoái đầu lại lấy một lần.
" Tương nhi! "
Nhìn thấy Tống Tương quay người rời đi Chu Tiêu vội vàng đuổi theo nàng. Sắc mặt lo lắng và thái độ khẩn trương của Chu Tiêu khiến cho Hiên Nhi quá đỗi ngạc nhiên và có cái nhìn khác hoàn toàn về Chu Tiêu. Ban đầu nàng ta cho rằng do Chu Tiêu chỉ là tên đầu gỗ trong chuyện nam nữ nên không hiểu được cách cư xử với nữ nhân mà chỉ cư xử với nàng như một hài tử. Không ngờ không phải như nàng nghĩ mà hắn rất để ý, rất quan tâm đến nữ tử chỉ đáng tiếc nữ tử mà hắn quan tâm lại không phải là nàng ta.
Hiên Nhi rất khó chịu không phải vì cách cư xử khác nhau của Chu Tiêu với nàng ta và nữ tử tên gọi là Tương Nhi, mà quan trọng là do nữ tử tên Tương Nhi kia lớn lên còn xinh đẹp hơn nàng ta đến ba phần. Ngay từ khi còn nhỏ Hiên Nhi đã được mọi người tán tụng nên nàng ta luôn tự hào với dung nhan mỹ miều của mình. Sớm quen với sự tán thưởng đó nên nàng ta luôn tự kiềm chế bản thân không bày bộ dạng cao ngạo ra bên ngoài.

Ngay khi nhìn thấy nữ tử tên Tương Nhi thì sự kiêu hãnh trong lòng nàng ta bấy lâu nay hoàn toàn sụp đổ. Hóa ra trên đời này vẫn còn có những nữ tử đẹp hơn nàng ta, quan trọng hơn là khí chất bất phàm tản ra từng người nữ tử đó khiến nữ tử đó nhìn như tiên nữ, ở giữa đám đông không khó để nhận ra nữ tử đó.
Trong lòng Hiên Nhi cảm thấy tự ti, đứng cạnh nữ tử này nàng ta cảm thấy bản thân mình một chú hề nhỏ còn nữ tử đó không khác gì tiên tử cao cao tại thượng. Đương nhiên Hiên Nhi không hề thích cảm giác này một chút nào cả, nàng ta lúc này rất cần một thứ gì đó để làm bản thân trở nên nổi bật. Nàng ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Chu Tiêu. Đúng rồi là Chu Tiêu ca ca. Nàng ta nghĩ vậy bèn nhấc váy lên chạy đuổi theo ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ bướng bỉnh, và trong mắt hiện lên sự điên cuồng.
" Tương Nhi, nàng nghe ta nói. "
Chu Tiêu vội vàng đuổi theo, Tống Tương không biết võ công lại là nữ tử cho dù kiếp trước nàng là lính đặc công phải luyện tập khắc khổ nhưng vẫn là không thể so sánh được với sức lực Chu Tiêu. Nên chẳng mấy chốc mà Chu Tiêu đã đuổi kịp nàng. Nàng tình cờ đi đến y quán của mình, nếu nàng trực tiếp đóng cửa nhốt Chu Tiêu bên ngoài thì không phải là chuyện to tát gì. Nhưng là trong y quán còn có người bệnh đang khám chữa bệnh, hơn nữa phố xá người người qua lại đông đúc như mắc cửi thế này , nếu bọn họ cãi nhau ở đây chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ nhìn hay sao. Nghĩ vậy nên nàng đã quay lại lên tiếng hỏi Chu Tiêu :
" Ngươi muốn nói cái gì? Ta không quan tâm, ngay từ đầu ngươi cũng không phải là người thân của ta, nói đúng ra thì chúng ta chỉ như bèo nước gặp nhau mà thôi nên ngươi đi đâu gặp ai là quyền của ngươi, không liên quan gì đến ta. "
Tống Tương lạnh lùng nói, trong lòng nàng lúc này dậy sóng không thể bình tĩnh nổi. Khi thấy cảnh tượng ban nãy trái tim nàng như bị ai đó dùng kim đâm vào khiến nàng rất đau. Tự nhiên nàng nhớ ra cảm giác của Chu Tiêu vào đêm nhìn thấy nàng và Hạ Thiên, có lẽ là hắn cũng có cái cảm giác giống như thế này. Cái cảm giác này tư vị của nó thật tồi tệ, cái loại tư vị này nàng vừa cảm thấy lạ lẫm lại vừa cảm thấy chua xót. Hóa ra khi để ý đến một người lại có nhiều tư vị đến như vậy.
Chu Tiêu đang muốn giải thích rõ ràng cho nàng hiểu, không ngờ nàng lại nói lời vô tình như vậy chẳng khác nào dội cho hắn một gáo nước lạnh. Hắn sững sờ nhìn nàng một lúc, sắc mặt trầm xuống chân đứng không vững, ánh mắt hiện lên tia ưu thương vô cùng phức tạp, trong lòng hỗn loạn đến khó hiểu, yêu ghét đan xen lẫn lộn. Hắn thật lòng muốn tự móc trái tim mình ra để cho nàng ấy xem. Hắn cũng muốn biết trái tim của nàng làm bằng gì là sắt hay đá mà sao lại cứng rắn đến như vậy, vô tình đến như vậy.
" Tương Nhi, nam nhân đó là ai? "
Chu Tiêu do dự một hồi, phải suy nghĩ rất lâu hắn mới buông được tự trọng trong lòng xuống ủy khuất mà hỏi nàng.
" Ngươi không cần phải biết. "
Tống Tương hững hờ trả lời hắn rất qua loa cho có lệ. Câu nói và thái độ của Tống Tương hoàn toàn chọc giận Chu Tiêu, hai mắt hắn trở nên đỏ rực nắm lấy cổ tay của Tống Tương trực tiếp kéo nàng vào căn phòng nhỏ dành cho người bệnh nghỉ ngơi.

Người làm nhìn thấy hành động của Chu Tiêu không dám tiến đến ngăn cản ngăn cản, vừa nãy hắn bị cơn giận dữ của Chu Tiêu dọa cho sợ hãi, người làm thầm cầu chúc cho lão bản của mình gặp dữ hóa lành. Lúc này Hiên Nhi vừa đuổi kịp đến nơi, mồ hôi nhễ nhại vừa bước vào cửa y quán thì gặp ngay người làm bèn dồn dập:
" Chu Tiêu ca ca đâu? Huynh ấy đâu rồi? Tôi muốn gặp huynh ấy? "
Trên mặt Hiên Nhi tràn đầy lo lắng, thanh niên làm trong y quán vứt bỏ vẻ bề ngoài rụt rè nhút nhát thường ngày của mình mà đứng thẳng lên trực tiếp coi Hiên Nhi là tình địch của lão bản. Hắn ta nhìn nữ tử trước mắt này rất xinh đẹp, điềm đạm đáng yêu nhưng so với lão bản của hắn ta thì còn thua xa. Hơn nữa hàng tháng tiền lương của hắn là do lão bản trả nên đương nhiên hắn phải đứng về phía lão bản của mình. Hắn ta liền mở miệng xua đuổi Hiên Nhi đi:
" Lão bản và Chu Tiêu mới là trời sinh một cặp, tôi khuyên người nào đó đừng làm cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, sớm chết tâm đi. "
Hiên Nhi bị chế giễu giữa chốn đông người như vậy trong lòng xấu hổ vạn phần khuôn mặt càng trở nên đỏ bừng nhưng chỉ vì tâm niệm ban đầu của mình mà nàng ta bỏ qua tất cả kìm lòng rồi đứng đợi ở bên ngoài. Người làm của y quán thấy nàng ta thành thật an tĩnh nên cũng không quan tâm đến nàng ta nữa mà bỏ đi bốc thuốc cho người bệnh, sau đó vội vội vàng vàng đem dược liệu cho lão đầu bán hoành thánh cách đó không xa, đây là dược liệu phát miễn phí theo lời căn dặn của Tống Tương.
Bên trong vách ngăn, một đại nam nhân cao lớn lưng dài vai rộng đang quay lưng về phía cửa cúi đầu ôm chặt nữ tử trước mặt, nữ tử bày ra bộ mặt lạnh nhạt vô cảm, nữ tử thấp hơn nam nhân hẳn một cái đầu ngũ quan tinh tế dáng dấp xinh đẹp thon thả, khuôn mặt tươi tắn như hoa anh đào mới nở rộ nhưng trong đôi mắt vẫn lạnh băng.
" Chu Tiêu, người mau buông ta ra. Chỉ mới một hai ngày không gặp ngươi mà ngươi cũng trở lên to gan hơn rất nhiều rồi đấy. Bên ngoài dụ dỗ người khác không đủ giờ đây quay về còn dụ dỗ cả ta sao. Xin lỗi ta không có thời gian cùng người chơi đùa mấy kiểu trò chơi ái muội này. "
Khí lực của Tống Tương không hề yếu nhìn thẳng vào mắt nam nhân đứng trước mặt nàng. Hai tay Chu Tiêu giữa chặt lấy cổ tay của nàng, một chân chen vào giữa hai chân của nàng, cả người của hắn khóa chặt người của nàng vào khiến cho nàng không thể giãy giụa được đành phải bất động.
" Không giống như nàng nghĩ, cũng không giống như ngày hôm đó ta nhìn thấy phải không?"
Chu Tiêu nhìn Tống Tương không trước mắt sợ trên mặt nàng có biểu cảm nào đó mà hắn bỏ sót rồi mong chờ nàng trả lời. Cuối cùng Tống Tương bị ánh mắt như thiêu như đốt của chú tiêu làm cho mất tự nhiên nàng bắt đầu thấy ngượng ngùng khi nói về vấn đề này. Nếu cứ để cho hắn hiểu nhầm như vậy càng tốt dù sao thì hai người không thể ở bên nhau sao phải cố quan tâm đến điều đó làm gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.