Chương trước
Chương sau
Hai tay Hiên Nhi nắm chặt vạt áo có vẻ rất khẩn trương. Bởi vì Chu Tiêu đi rất nhanh nên nàng ta phải đi như chạy mới theo kịp, hơn nữa trên đường còn dính cả bùn đất nàng ta không biết mình phải đặt chân ở chỗ nào. Nếu không phải tất cả con đường ở đây đều như vậy thì nàng ta cho rằng Chu Tiêuđang cố ý đưa nàng đến đây.
"Chu Tiêu ca ca đợi muội với."
Hiên Nhi nói với giọng điệu quyến rũ nửa than vãn nữa đáng thương với bóng lưng đang đi ở phía trước. Chung quy từ đầu đến cuối hắn chưa từng thèm nhìn lại phía sau. Từ trước đến giờ tuy nàng ta phải sống trong hoàn cảnh khó khăn nhưng mẫu thân nàng ta luôn dành cho nàng ta mọi thứ tốt đẹp nhất lên sau khi lớn lên nàng chưa từng phải nếm trải cái cảm giác bị người khác giũ bỏ như thế này.
Hiên Nhi vốn tưởng rằng Chu Tiêu không muốn giao tiếp cùng nàng ta chẳng qua là do trước đây chưa từng giao thiệp với bất cứ cứ nữ tử nào. Nhưng nếu như hắn ta thật sự quan tâm đến mình, để mình trong mắt tại sao lúc này lại không có lấy nửa điểm quan tâm đến tình trạng của mình. Trong lòng Hiên Nhi buồn bực nhưng vẫn quyết định thử xem sao, vì vậy nàng ta đã hét lên gọi Chu Tiêu rồi nhìn hắn bằng ánh mắt ngân ngấn nước rất đáng thương.
Nam nhân nào mà không thích những nữ tử yếu đuối, bởi vì khi yếu đuối họ mới cần đến sự bao bọc che chở của nam nhân. Tuy nhiên thật không may cho nàng ta khi người mà nàng ta gặp phải lại là chú tiêu. Chu Tiêu nghe được lời của Hiên Nhi thì chỉ dừng lại ngoái đầu về phía sau liếc mắt nhìn nàng ta từ trên xuống dưới kiểm tra người nàng ta một lượt, thấy không có gì nghiêm trọng liền nhìn nàng ta bằng một ánh mắt không có chút gợn sóng hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Nghe Chu Tiêu hỏi xong dường như nỗi ủy khuất của Hiên Nhi càng tăng thêm, lần này nàng ta thật sự vừa khóc vừa nói:
"Chu Tiêu ca ca, Hiên Nhi không theo kịp, huynh đã đi quá nhanh."
Chu Tiêu nhíu mày rất chặt, khó có thể nhìn ra được suy nghĩ của hắn lúc này, nhưng khi nhìn kỹ thì trên khuôn mặt hắn ta lộ ra sự thiếu kiên nhẫn. Hiên Nhi ngồi xổm trên mặt đất, xoa cổ chân nhìn Chu Tiêu với vẻ mặt mong đợi. Nhưng Chu Tiêu ngay lập tức thu lại ánh mắt trên người nàng ta mà di chuyển sang bức tường bên cạnh. Hắn bước lại gần ngả lưng dựa vào bức tường hai tay khoanh trước ngực ngực cúi đầu xuống, hai mắt vờ khẽ nhắm như muốn đợi nàng ta nghỉ ngơi một lát.
Hiên Nhi chết lặng khi Chu Tiêu lại có biểu hiện như vậy, không ngờ Chu Tiêu lại có phản ứng khác xa với những nam tử trước đây mà nàng ta từng gặp. Lúc này nàng ta đã chủ động tỏ ra yếu đuối, dù hắn có thở ơ lạnh lùng đến đâu cũng sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện phép lịch sự tối thiểu mà một nam nhân cần có. Hiên Nhi cũng không chịu thua, nàng ta nhìn Chu Tiêu không chớp mắt, nàng ta nhất định phải nhìn ra điều gì đó ẩn sâu trong mắt hắn trước khi từ bỏ.
Nhưng Chu Tiêu vẫn không hề động đậy đứng ở đó thật sự chờ nàng ta nghỉ ngơi đủ thì đi tiếp. Hiên Nhi cảm thấy trong lòng bực bội chưa từng có, hiện tại chân nàng không còn đau nữa, tuy nàng ta chạy thở không ra hơi nhưng trong lòng không ngừng nghĩ đến chuyện lạ đã xảy ra trước mắt nàng tiên. Nàng ta luôn tự tin sức quyến rũ của bản thân trước nam nhân nhưng không ngờ lại vô dụng trước mặt Chu Tiêu. Thật sự ngay lúc này Hiên Nhi đã bắt đầu có thiện cảm đối với Chu Tiêu. Mặc dù thái độ của Chu Tiêu khiến nàng ta thất vọng nhưng thiện chí ban đầu của nàng ta rất nhanh chóng tăng lên bảy tám phần. Nỗi khao khát chinh chinh phục lại bùng lên trong lòng nàng ta.
"Chu Tiêu ca ca, muội không sao rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi."
Sau một hồi nghỉ ngơi, Hiên Nhi nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng nói. Nghe xong Chu Tiêu liếc nhìn mắt cá chân của nàng ta cùng với một biểu hiện khó nắm bắt hỏi:
"Không còn đau nữa sao?"
Giọng nói của hắn không có lấy nửa điểm ân cần, cả người cũng tản ra một cỗ khí tức không dễ gần, không quá lạnh lùng, cũng không phải là tốt bụng thật sự, nó giống với cái kiểu hắn ta đối xử rất tốt với nàng nhưng vẫn khiến cho mọi người đều cảm thấy hai người bọn họ vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
Hiên Nhi vội vàng lắc đầu, những nếp tóc trên đu đưa giống như cánh bướm bay lượn trên không trung. Khi đu đưa còn vang lên tiếng kêu nhịp nhàng như tiếng chuông ngân khiến người người yêu thích. Hiên Nhi giả vờ mạnh mẽ nắm chặt bàn tay để tiếp thêm sinh lực cho bản thân:

"Chu Tiêu ca ca, huynh không cần lo lắng, muội nhất định sẽ đi nhanh hơn để theo kịp huynh."
Những lời của Hiên Nhi nghe thì ngây thơ vô hại nhưng nghĩ kỹ ra thì nàng ta Chu Tiêu đi nhanh quá mà không chờ nàng ta. Chu Tiêu nghe xong cũng không có phản ứng gì chỉ cười khẽ một tiếng và chân vẫn đi với tốc độ như lúc trước. Hiên Nhi nhìn cách hành xử của Chu Tiêu mà sững người trong giây lát. Chu Tiêu đi được vài bước chân không thấy có tiếng bước chân theo sau liền quay lại hỏi:
"Hiên Nhi tiểu thư vẫn chưa đi được sao?"
"Đi, đi, đi ngay bây giờ."
Hiên Nhi bồn chồn trong lòng nhưng vẫn không quên trả lời, trong lòng thì âm thầm cười khổ. Hôm nay quả thật nàng ta ăn đủ khổ rồi, có lẽ là cái tên đầu gỗ Chu Tiêu này chưa từng giao tiếp với nữ tử bao giờ nên không biết ý mà quan tâm. Hiên Nhi nhấc váy nên lon ton chạy theo sau Chu Tiêu, để đuổi kịp Chu Tiêu thì buộc nàng ta đi nhanh hơn khiến nàng ta phải thở dốc.
"Chu Tiêu ca cả, ở trấn Khổ Thủy có chỗ nào du ngoạn vui vẻ không"
"Tiểu thư muốn đi đâu du ngoạn? Đương gia đã nhờ cậy tôi dẫn đường cho tiểu thư thì đương nhiên tôi sẽ tháp tùng theo ý thích của tiểu thư."
Giọng điệu của Chu Tiêu bình tĩnh đến lạ thường, chỉ có vậy mà khiến cho đôi mắt của Hiên Nhi sáng lấp lánh.
"Vậy Chu Tiêu ca ca đưa Hiên Nhi đi đến cửa tiệm nữ trang trước, muội muốn mua một vài món trang sức."
Đôi mắn mắt của Hiên Nhi dán chặt lên người Chu Tiêu, đôi môi hồng chúm chím tỏ vẻ ngoan hiền nhìn hắn, hắn cũng không buồn nhìn lấy một lần mà chỉ lạnh lùng đáp:
"Được."
Rồi hắn vẫn một đường sải bước băng băng đi trên đường. Hiên Nhi chạy theo hắn mà ngậm chặt chặt miệng không dám phàn nàn gì nữa, khuôn mặt nhỏ Ướt đẫm mồ hôi giống như người vừa được rửa mặt xong, tuy mồ hôi nhiều là vậy nhưng không làm trôi đi lớp trang điểm trên khuôn mặt thẩm chí lại làm cho làn da của nàng ta trở nên sáng bóng và trắng mịn hơn.
"Nhìn xem, đây là tiểu nương tử nhà ai mà lại xinh đẹp động lòng người đến vậy.."
"Phải A, nhìn cái miệng nhỏ xinh của nàng ta kìa, nó giống như thể, như thể quả táo mùa đông phải không. Này này bà già, bà nhìn xem tôi có nói đúng không. Không phải trước đây người kể chuyện đã miêu tả vẻ đẹp như vậy sao?"
Có một nam nhân ngay ngốc nhìn nhưng ngay lập tức đã bị phụ nhân đứng bên cạnh vặn tai lôi về nhà.
Hiên Nhi bị người trên đường bàn tán xôn xao khiến nàng ta vừa tự hào, vừa ngại ngùng núp phía sau lưng Chu Tiêu, ngay lúc này mọi người trên đường đều đổ dồn ánh mắt lên người Chu Tiêu.
"Đây há chẳng phải là tiên nhân từ trên trời hạ phạm hay sao? Một người lại đẹp hơn một người, nếu nam tử này mà là nữ tử e rằng còn đẹp hơn so với nữ tử phía sau kia ba phần."

"Người thì biết cái gì. Mọi người đều nhìn ra chắc chắn đây là một cặp kim ngọc lương duyên."
Lúc này sắc mặt Chu Tiêu còn đen hơn đít nồi khi nghe thấy mọi người bàn tán xôn xao. Hiên Nhi sắc mặt trở nên đỏ ửng và nước mắt sắp chực trào ra. Cuối cùng không nhịn được cảnh này mà ngay lập tức Chu Tiêu kéo tay áo của Hiên Nhi rảo bước rời đi.
"Ồ tôi nhớ ra rồi, người thiếu niên tuấn tú vừa rồi là người đã được Tống đại phu cứu mạng, Hắn ta họ Chu là Chu gì đó? Hắn ta không phải là người luôn đi cạnh Tống đại phu sao? Đây là giữ bọn họ đã xảy ra chuyện gì.."
Một người nào đó trong đám đông chợt nhớ ra điều gì đó vỗ trán chỉ vào Chu Tiêu kêu lên:
"Ồ tôi cũng nhớ ra rồi.."
Phía sau vẫn còn tiếng chỉ trỏ bàn tán rất phấn khích của đám đông. Chu Tiêu kéo tay áo Hiên Nhi rời đi cho đến khi không còn nghe được bất cứ lời bàn tán nào cả, Đương nhiên hắn chưa từng chạm vào một tấc da thịt nào của nàng ta, lúc này Chu Tiêu dịu giọng nói trấn an nàng ta:
"Hiên Nhi tiểu thư đừng ngạc nhiên, người dân trong trấn Khổ Thủy này đều như vậy, họ rất thích náo nhiệt nhưng không hề có ác ý."
Nghe Chu Tiêu giải thích Hiên Nhi chỉ gật đầu nhưng sắc mặt vẫn đỏ rực:
"Chu Tiêu ca ca, vừa rồi, vừa rồi huynh.."
Nàng ta chỉ vào tay Chu Tiêu đang cầm vạt tay áo của mình ngập ngừng nói. Chu Tiêu hiểu ý của nàng ta bèn thẳng thắn nói:
"Nếu vừa rồi có gì mạo phạm, ta tại đây xin Hiên Nhi tiểu thư lượng thứ, vừa rồi là tình huống cấp bách tiểu thư cũng đã thấy rồi đấy, những người đó thích bàn tán nếu như tôi không kịp thời kéo tiểu thư rời đi khỏi đó e rằng ngày mai sẽ có đủ thứ tin đồn nhảm nhí lộn xộn giữa tôi và tiểu thư. Tôi là đại nam nhân không mảy may để ý nhưng tiểu thư là hòn ngọc quý trên tay đương ra nên tôi không không thể cứ như thế bỏ qua danh tiếng của tiểu thư được."
Chu Tiêu nhẹ giọng giải thích trên mặt không có chút biểu cảm nào cả, thấy vậy nàng ta vội vàng lên tiếng nói:
"Chu tiêu ca ca, huynh đừng hiểu nhầm, muội không có ý đó, ý của muội muốn hỏi là huynh đã có hôn ước chưa?"
Hiên Nhi lấy hết can đảm để hỏi ra câu hỏi thẳng thắn này. Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn Chu Tiêu và bày ra đôi mắt ẩn chứa đầy nhu tình tiếp tục nói:
"Vừa rồi muội có hỏi Chu Tiêu ca ca nhưng huynh không có trả lời muội. Muội muốn hỏi phụ mẫu của huynh không còn nữa, chỉ còn lại một mình huynh, nếu đúng là như vậy Chu Tiêu ca ca cũng quá đáng thương rồi."
Hiên Nhi nhìn Chu Tiêu tỏ vẻ thương cảm, vô thức nắm lấy bàn tay Chu Tiêu cố gắng bày ra khuôn mặt tràn đầy sự cảm thông an ủi nhưng Chu Tiêu lại chỉ thấy có gì đó sốt ruột và mất kiên nhẫn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.