Chương trước
Chương sau
Da đầu của Lý đại ca tự nhiên cũng tăng lên, hắn cảm thấy trong nụ cười của đương gia như thể ẩn chứa một cái kim vậy:
"Đương gia, sao ngài lại ở đây?"
Trong lòng Lý đại ca run rẩy, vội vàng lên tiếng chào hỏi.
"Sao nào? Đây là tiêu cục của ta chả nhẽ ta không được ở đây? Nếu ta không ở đây thì ta phải ở đâu?"
Đương gia hùng hồn hỏi.
"Không.. không, thuộc hạ không có ý đó, ngài đừng hiểu nhầm ý của thuộc hạ muốn nói là tại sao ngài lại trực tiếp đi đến đây?"
Lý đại ca ngây ngốc trả lời. Những người còn lại khi nhìn thấy cảnh này đều thấy rất buồn cười ai cũng phải kìm nén lại để không cười thành tiếng. Đương gia cũng cười, trong mắt của ông ta tản ra sự bất đắc dĩ mà hỏi lại:
"Vậy thì những người trước đây mà ngươi gặp không phải là ta à?"
Lý đại ca bị hỏi đến á khẩu, không biết phải trả lời như thế nào. Đến nước này người được gọi là Triệu huynh của cũng không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng. Đương gia lạnh mặt liếc nhìn người này, ngay lập tức nụ cười của hắn đông cứng lại, ngậm chặt miệng nín thở cúi đầu xuống không dám nhìn đương gia nữa.
Sắc mặt Chu Tiêu từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc không có chút biểu cảm thừa thãi nào. Nhìn thấy Lý đại ca khó xử liền đứng lên thanh minh:
"Đương gia, Lý đại ca không có ý đó. Tối hôm qua chúng ta có ra ngoài uống rượu chứ không uống trong Long Môn tiêu cục. Ta thấy Long Môn tiêu cục không có quy định cấm chúng ta uống rượu vào ban đêm, xin đương gia xem xét."
Đương gia vui vẻ nở một nụ cười:
"Ngươi cùng lão Lý tính tình thẳng thắn chẳng trách hai người các ngươi có thể nói chuyện phiếm được với nhau, nhưng mà.."
Nói đến đây vị đương gia liền dừng lại. Thân thể Lý đại ca lúc này cũng không ngừng run rẩy. Đương gia gật đầu hài lòng khi nhìn thấy thuộc hạ của mình sợ hãi mình răn dạy. Đương gia nghiêm mặt nói:
"Ta nói là sẽ trừng phạt các người khi nào? Nay ta đến đây là có chuyện khác muốn thông báo."
Lúc này tất cả mọi người nhìn đương gia cười thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng mọi người đều thắc mắc không biết có chuyện gì mà đích thân đương gia đến thông báo, có lẽ là việc rất quan trọng.
"A, hèm.. Ta nói ra điều này nghe có vẻ khó tin nhưng đó hoàn toàn là sự thật, ngày hôm qua ta đã nhỏ máu nghiệm thân.
Cái gì? Đương gia đang nói cái quái gì thế. Tất cả mọi người tròn mắt nhìn nhau ai nấy đều sững sờ.
" Ta mặc dù chưa có thành gia lập thất nhưng hồi còn trẻ đã từng sống cùng với một nữ tử thanh lâu. Nữ tử thanh lâu này đã sinh cho ta một nữ nhi mà ta không hề hay biết. Nàng ta biết mình có thai bèn rời bỏ thanh lâu tìm một nơi trong sạch để sinh đứa bé ra. Không lâu trước đây nàng ta qua đời vì bạo bệnh. Trước khi chết nàng đã nói ra thân thế cho nữ nhi và kêu nó đi tìm ta cùng với tín vật. Hôm qua phụ tử chúng ta đã nhận nhau. "
Đương gia đường đường là một đại nam nhi thân cao năm thước đã trải qua vô số mưa gió tanh máu, lòng dạ cũng trở nên cứng cỏi như sắt vậy mà hai mắt đỏ hoe cứ thế rơm rớm nước mắt. Trong đôi mắt sâu thẳm của Chu Tiêu vẫn bình thản như chưa hề có chuyện gì.
" Hiên Nhi, mau lại đây. "

Đương gia quay lại phía sau giọng nói vang lên vừa dịu dàng vừa ngượng nghịu. Sau đó mọi người nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp vận y phục màu vàng tươi lao vọt đến, ngay cả hoa tai và vòng tay cũng cùng màu. Làn da trắng nõn nà, nhìn rất mỏng manh dịu dàng, nữ tử này có một đôi mắt biết nói nhìn như hồ nước mùa thu. Một nhóm đại nam nhân lớn tuổi nhìn như muốn rơi cằm ra, nước dãi chảy xuống. Nhìn thấy bộ dạng háo sắc của thuộc hạ, đương gia lên tiếng mắng mỏ một hồi rồi lén quan sát phản ứng của Chu Tiêu, quả nhiên Chu Tiêu là một người đàng hoàng.
" Các người từng người một nhắm mắt lại cho ta, coi chừng ta móc mắt của các người ra. Các người mau nhìn Chu Tiêu đi hắn thật điềm tĩnh. "
" Đương gia ngài không thể nói như vậy được, Chu tiểu huynh đệ sao có thể đánh đồng với chúng ta được cơ chứ, ngài mau nhìn xem môi hồng răng trắng, mỗi ngày hắn tự nhìn hắn nên đã sớm quen rồi đâu như chúng ta chưa từng nhìn thấy người đẹp bao giờ nên không thể bình tĩnh được. "
Một người trong số đó bất bình lên tiếng. Đương gia cũng chỉ mắng bọn họ thêm vài câu bèn không buồn quan tâm đến bọn họ nữa. Còn nữ tử gọi là Hiên Nhii thì tỏ vẻ khó chịu với đám người này. Nàng ta không chịu nổi sự trêu trọc của đám đại nam nhân và mặt đỏ lên, hai gò má giống như phủ thêm một tầng phấn hồng khiến cho đám đại nam nhân càng thêm ngẩn người.
" Đương gia, nữ nhi của ngài lớn lên càng xinh đẹp. "
Lý đại ca tính tình thẳng thắn lúc nào cũng nói những lời khiến đương gia phải đau đầu bực mình, nhưng câu nói này của hắn đã chiếm được cảm tình của đương gia.
" Khỏi phải nói.. cũng không xem là nữ nhi của ai.. "
Đương gia ngẩng cao đầu tự đắc.
" Nếu Chu tiểu huynh đệ mà là nữ nhân thì nhất định sẽ đứng trước Hiên Nhi tiểu thư. Nhưng mà Chu tiểu huynh đệ lại là nam nhân, đương nhiên cô nương xinh đẹp nhất trấn này của chúng ta chính là Hiên Nhi tiểu thư rồi. "
Lão Triệu nịnh nọt nói. Hiên Nhi là con gái duy nhất của đương gia bao nhiêu năm qua lưu lạc bên ngoài, bây giờ nhận tổ quy tông chắc chắn đương gia sẽ nhất mực yêu thương, vậy nên sẽ có vài người buông lời tốt đẹp khen ngợi. Đương gia biết bọn họ có phần cường điệu nhưng bản thân lại thích nghe những lời tốt đẹp hơn nữa những lời nói tốt đẹp đó lại dành cho nữ nhi duy nhất của mình nên ông ta đặc biệt vui vẻ.
" Ta nhận lại được nữ nhi, trong lòng vô cùng cao hứng, các huynh đệ đã theo ta bao nhiêu năm qua hôm nay ở lại chúc mừng cha con ta đoàn viên, đừng đi đâu cả, tối nay ta mở tiệc đón gió tẩy trần cho nữ nhi. "
" Được. "
Một đám người vui vẻ nhận lời, chỉ còn Chu Tiêu vẫn người người không nói gì. Lý đại ca nhíu mày huých cùi trỏ tay vào bụng Chu Tiêu khẽ nói:
" Chu tiểu huynh đệ, ngươi sao vậy. Sao không nói gì. Hôm nay đương ra đang cao hứng như vậy đừng để ông ấy mất hứng. "
Chu Tiêu vốn dĩ muốn quay về nhà về xem ở nhà thế nào, nhưng vào lúc này trong đầu hắn lại suất hiện cảnh tượng khiến hắn đau lòng, khiến hắn vô cùng khó chịu. Trong lòng hắn có phần giận dỗi, hắn lạnh lùng đáp:
" Được ta sẽ ở lại. "
Đương gia quay đầu rời đi để lại câu nói:
" Chu Tiêu, ngươi cùng Hiên Nhi trạc tuổi nhau nói chuyện với nhau cũng dễ dàng hơn mấy lão già như chúng ta. Ngươi hãy dẫn Hiên nhi đi dạo phố đây là lần đầu tiên con bé tới trấn Khổ Thuỷ này, nó vẫn còn lạ lẫm ngươi dẫn đường để đi dạo để nó làm quen với cuộc sống nơi đây. "
" Vâng. "
Chu Tiêu nhíu mày nhưng vẫn đồng ý.

" Cha, Chu đại ca sẽ không.. "
Giọng nói của Hiên Nhi nhỏ như mũi kêu. Cả đám đông bật cười khanh khách, đương gia giả vờ buồn bã nói lời chua chát:
" Thế nào? Hiên Nhi con mới gặp tiểu tử Chu Tiêu lần đầu mà đã đỡ lời giúp nó rồi. "
" Cha. "
Hiên nhi xấu hổ đến mức phát khóc nước mắt chảy ra ngoài, nàng ta ngượng ngùng che mặt khiến tất cả mọi người lại bật cười. Triệu đại ca ngước lên nhìn hai thanh niên trước mắt trong lòng không khỏi thở dài mà nói chuyện:
" Ta hiểu ý của đương gia, điều này không phải quá rõ ràng rồi sao. Đương gia muốn ghép nữ nhi của mình với Chu Tiêu. Cũng phải thôi nếu là ta mà cũng có nữ nhi chắc chắn ta cũng không cần đến bộ mặt già nua này nữa mà ghép nó cho Chu Tiêu.
Lý đại ca nghe vậy thì nhảy dựng lên:
"Không lẽ đương gia không biết rằng Chu tiểu huynh đệ đã có ý trung nhân rồi sao?"
Lý đại ca nói xong, Triệu đại ca nghe rồi cũng không tỏ vẻ quan tâm chút nào mà cắt ngang:
"Có ý trung nhân thì đã sao? Xưa nay có mấy ai sẽ ở cùng với ý trung nhân tới bạc đầu chứ? Nhìn bộ dạng của Chu tiểu huynh đệ lúc này mà xem liệu đường tình duyên có đang suôn sẻ hay không? Khi còn trẻ chuyện nam nữ cũng khó nói lắm, dù có thích thì chưa chắc đã phù hợp. Hơn nữa nhìn Hiên Nhi tiểu thư của chúng ta xinh đẹp động lòng người như vậy chắc chắn chu tiêu huynh đệ sẽ sớm thích thôi. Nói tóm lại ta cũng nghĩ như đương gia dù sao thì Chu tiểu huynh đệ vẫn chưa có thành hôn, nếu không thử thì làm sao biết được hai người có hợp nhau hay không."
Lý đại ca nghe xong thấy cũng có lý nhưng vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Anh luôn cảm thấy trong lòng Chu Tiêu có điều gì khó nói, rất muốn nghĩ tới nhưng lại phải cố kìm nén xuống:
"Chu đại ca.. Chúng ta đi đâu bây giờ?"
Hiên Nhi đợi một lúc lâu không thấy Chu Tiêu có động tĩnh gì bèn thu hết rụt rè quăng qua một bên mạnh dạn lên tiếng hỏi. Chu Tiêu khẽ liếc nhìn nàng ta một cái trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn thấy Chu Tiêu cười với mình Hiên Nhi vừa mừng rỡ vừa đỏ mặt trong lòng cảm thấy thụ sủng nhược kinh mà không hề thấy được trong mắt Chu Tiêu không có lấy nửa điểm vui vẻ.
"Ta sẽ dẫn cô nương đi dạo phố trước, có lẽ cô nương vừa đến có rất nhiều thứ cần phải mua."
Chu Tiêu lên tiếng trả lời.
"Chu đại ca thật chu đáo. Hiên Nhi cần phải mua thêm một ít đồ của nữ tử."
Giọng nói của Hiên Nhi lảnh lót như chim vàng anh, rất điềm đạm đáng yêu. Nếu là những nam nhân khác sẽ không thể thờ ơ dửng dưng được, vậy mà Chu Tiêu lại khác vẫn luôn điềm tĩnh trước mặt nàng ta.
"Ừ."
Chu Tiêu gật đầu rồi sau đó đi theo nàng ta ra ngoài. Hiên Nhi không biết cưỡi ngựa, Chu Tiêu cũng không có ý định ngồi chung ngựa với nàng ta. Có xe ngựa đi cùng nhưng xem ra sẽ quá phô trương nên cuối cùng hai người bọn họ lựa chọn đi bộ.
"Chu đại ca, nghe cha ta nói huynh chỉ có một mình.. không cha.. không mẹ.."
Hiên Nhi đi ngay phía sau Chu Tiêu thấp giọng hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.