Da đầu của Lý đại ca tự nhiên cũng tăng lên, hắn cảm thấy trong nụ cười của đương gia như thể ẩn chứa một cái kim vậy:
"Đương gia, sao ngài lại ở đây?"
Trong lòng Lý đại ca run rẩy, vội vàng lên tiếng chào hỏi.
"Sao nào? Đây là tiêu cục của ta chả nhẽ ta không được ở đây? Nếu ta không ở đây thì ta phải ở đâu?"
Đương gia hùng hồn hỏi.
"Không.. không, thuộc hạ không có ý đó, ngài đừng hiểu nhầm ý của thuộc hạ muốn nói là tại sao ngài lại trực tiếp đi đến đây?"
Lý đại ca ngây ngốc trả lời. Những người còn lại khi nhìn thấy cảnh này đều thấy rất buồn cười ai cũng phải kìm nén lại để không cười thành tiếng. Đương gia cũng cười, trong mắt của ông ta tản ra sự bất đắc dĩ mà hỏi lại:
"Vậy thì những người trước đây mà ngươi gặp không phải là ta à?"
Lý đại ca bị hỏi đến á khẩu, không biết phải trả lời như thế nào. Đến nước này người được gọi là Triệu huynh của cũng không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng. Đương gia lạnh mặt liếc nhìn người này, ngay lập tức nụ cười của hắn đông cứng lại, ngậm chặt miệng nín thở cúi đầu xuống không dám nhìn đương gia nữa.
Sắc mặt Chu Tiêu từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc không có chút biểu cảm thừa thãi nào. Nhìn thấy Lý đại ca khó xử liền đứng lên thanh minh:
"Đương gia, Lý đại ca không có ý đó. Tối hôm qua chúng ta có ra ngoài uống rượu chứ không uống trong Long Môn tiêu cục. Ta thấy Long Môn tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016175/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.