Chương trước
Chương sau
Tống Hoa cũng nghĩ như Lý thị, khuôn mặt nhỏ nhắn nước lên nhìn tỷ tỷ. Tống Tương nghe Lý thị hỏi xong cũng chỉ lắc đầu trả lời:
"Mẫu thân người không cần phải lo lắng cho con như vậy, sức khỏe của con rất tốt, không khó chịu ở chỗ nào cả."
"Cũng đâu phải muốn lo lắng là được, con mau nhìn xem, trên tay con đang cầm cái gì?"
Lý Thị thật sự nổi giận vì nữ Nhi cứng miệng không muốn nói ra sự thật, Tống Tương cúi đầu nhìn thấy trong tay là vỏ trứng chuẩn bị đưa lên miệng, còn quả trứng đã bóc xong thì bị nàng ném sang một bên. Nhìn quả trứng lăn trên mặt đất sắc mặt nàng lập tức đỏ bừng. Nàng chợt xấu hổ không dám mở miệng tranh luận, nhưng nàng lại không muốn thừa nhận thực tế nàng đang có chuyện phải nghĩ ngợi nên lựa chọn lảng tránh.
"Mẫu thân, để con đi xem người bệnh kia tỉnh chưa."
Khi Tống Tương dứt lời, Lý thị chưa kịp lên tiếng nói gì nàng đã vội vàng rời khỏi bàn ăn, Tống Hoa cầm lấy một đôi đũa tự gắp miếng sườn sốt chua ngọt đưa lên miệng liếm rồi hỏi:
"Tỷ tỷ thành ra như vậy là vì nghĩ đến đại ca ca phải không mẫu thân?"
"Hoa nhi trước mặt tỷ tỷ, con đừng nhắc đến chuyện tối hôm qua nữa có được không!"
Lý thị chỉ dặn dò Tống Hoa mà không trả lời câu hỏi của cậu bé.
"Nhưng con rất lo lắng cho đại ca ca, không biết vì sao hôm qua huynh ấy lại giận dữ đến nỗi cưỡi ngựa bỏ đi, con sợ nếu đại ca ca bỏ đi huynh ấy sẽ không quay trở lại nữa."
"Sẽ không đâu, ở đây có rất nhiều thứ khiến đại ca ca đi rồi sẽ phải nhớ đến nên nhất định hắn sẽ trở lại."
Lý Thị dịu dàng nói.
Mẫu thân, người sẽ có nói dối con phải không? Người sẽ không nói dối Hoa Nhi giống như tỷ tỷ phải không? "
" Con xem con kìa, đã bao giờ mẫu thân nói dối con chưa? "
Lý Thị tỏ vẻ tức giận khẽ búng mũi Tống Hoa sau đó chỉnh lại y phục rồi mới để Tống Hoa đi ra ngoài chơi. Tống Tương bước chân vào phòng cảm nhận được nguy hiểm tập kích thì ngay lập tức phòng bị, nàng xoay người kịp thời tránh được lưỡi kiếm đâm chính diện nếu không tránh kịp e rằng mũi kiếm này đã đâm xuyên tim rồi.
" Đây là cách mà người đối xử với ân nhân của mình sao? "

Tống Tương vì chuyện của Chu Tiêu trong lòng đầy lửa giận mà chưa có chỗ phát tiết, vừa hay lúc này nam nhân vận y phục dạ hành đã tạo cho nàng cơ hội phát hỏa. Nam nhân này vẫn giữ nguyên mũi kiếm chĩa về phía Tống Tương với vẻ mặt không tin nghi ngờ hỏi:
" Ân nhân? Ngươi là người đã cứu ta? "
" Đúng vậy, nếu không phải ta phát hiện ngươi bất tỉnh bên ngoài cửa, nếu ta không nhặt ngươi về chữa trị e rằng ngươi đã sớm chết rồi. Với tình hình này của ngươi thì rất khó có thể tìm được người có thể chữa trị được cho ngươi. "
Tống Tương khẽ cười nói, ống tay áo dài bên ngoài khẽ vẫy vẫy:
" Người nói xem còn có ai có thể làm được việc đó nữa không? "
Đôi mắt lạnh lùng của nàng tràn đầy kiêu ngạo, khóe mắt nàng có một nốt ruồi son nhỏ tôn lên vẻ đẹp nhẹ nhàng uyển chuyển của nàng. Nam nhân vận y phục dạ hành trong lòng đã sớm có nữ tử mà mình thích nên chưa bao giờ rung động trước sự chủ động câu dẫn của những nữ tử khác, vậy mà khi nhìn thấy vẻ đẹp của Tống Tương cũng khiến hắn phải thổn thức. Hắn mau chóng trấn tĩnh lại nhưng cũng không thu hồi kiếm ngay, nếu lúc này Lý thị xuất hiện ở đây rất có thể bà sẽ hô hoán cầu cứu.
" Tại sao lại cứu ta? "
Nam tử nghiêm mặt hỏi, trên mặt thoáng có nét suy sụp.
" Tại sao lại cứu? Ta là đại phu khi gặp người bệnh đương nhiên sẽ cứu, ngươi cũng thật may mắn khi hôn mê bất tỉnh trước cửa nhà ta, kể ra chúng ta cũng thật có duyên, ta rất tin tưởng vào duyên số. "
" Nói đi người muốn làm gì? "
Nam tử vận y phục dạ hành nhấc chân đang định đi thì phát hiện ra bước chân của hắn vô cùng nặng nề không biết có phải vừa rồi mới dậy chưa có tỉnh ngủ hẳn, đầu óc chưa thật sự tỉnh táo nên bước đi có phần xiêu vẹo cảm giác như có tảng đá rất lớn đè lên người hắn. Tống Tương lắc đầu cười khúc khích, sau đó lấy túi kim bạc lên rồi vỗ vỗ tay xuống giường nói:
" Bỏ kiếm xuống, không ai ở đây là đối thủ của ngươi, ngươi xem nội lực của ngươi thâm sâu như vậy dù có mười người cùng lên một lúc thì tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của ngươi. "
Nam tử vận y phục dạ hành ngạc nhiên, sắc mặt trầm xuống trong giây lát, quả thật từ trước đến giờ hắn chưa từng thấy nữ tử nào như Tống Tương, bị người mình cứu được chĩa mũi kiếm vào mình mà không chút lo lắng gì cả hơn nữa vẫn còn tinh thần để đùa giỡn với hắn. Tuy nhiên sâu thẳm trong đôi mắt của nàng không có ý cười, không có chút sợ hãi nào cả thay vào đó là sự thờ ơ.
Nàng coi người nàng vừa cứu được giống như vật vô tri không gây ra bất kỳ sóng gió nào, ở nàng toát ra một thứ ma lực khó mà diễn tả được thành lời. Hắn nhìn theo hành động của nàng một cách vô thức rồi từ từ đi lại phía nàng chỉ và ngồi xuống:
" Mau ngồi đi, nhân lúc ngươi còn tỉnh táo ta sẽ châm cứu cho ngươi, chỉ còn cách này mới có thể đẩy toàn bộ độc tố trong cơ thể của ngươi ra. "
Giọng nói của Tống Tương rất đơn giản, nhẹ nhàng và bình thường nhưng khiến cho nam tử vận y phục dạ hành trong lòng dậy sóng. Hắn quay đầu lại nhìn, phần của hắn như một thứ gì đó xoẹt qua, lúc này kim bạc trong tay Tống Tương vừa hạ xuống huyệt Thiên Linh của hắn. Hành động của hắn bất ngờ, thật may mắn khi Tống Tương phản ứng nhanh, nếu không kim bạc sẽ đâm thẳng vào mắt của hắn. Đôi mắt cứ như vậy bị biến dạng và tổn thương thì sẽ không nhìn thấy được nữa, cũng không thể chữa trị được như ban đầu.
" Ngươi làm cái gì vậy. Không được nhúc nhích, ngươi không cần mắt để nhìn nữa sao? "

Tống Tương tức giận mắng, mọi thứ khác thì nàng có thể lười nhác tuy nhiên về phương diện y thuật lại khác nàng rất nghiêm túc và không cho phép xảy ra bất cứ sai sót nào.
" Ta.. "
Nam tử vận y phục dạ hành vẫn chưa hoàn hồn, một lát sau mới bình thường trở lại, trong mắt không che dấu nổi sự hỗn loạn. Hắn biết được Tống Tương là một y sư rất có tiếng tăm ở vùng xa xôi hiểu lánh này. Hắn thật sự chưa muốn chết, vì vậy đã liều mạng đi đến kinh thành tìm danh y, chỉ vì bị thương nặng nên hắn ta hoàn toàn bất lực mà ngất xỉu.
Hắn được một nữ y sư trẻ, tuổi chưa đầy ba mươi cứu chữa thậm chí còn coi thương thế của hắn là chuyện nhỏ như hạt vừng. Cảm xúc trong lòng hắn lúc này vô cùng phức tạp, hắn vốn hết hy vọng giờ đây trong lòng lại nhen nhóm lên một tia hy vọng mới, đồng thời nghĩ đến việc sai trái mà ảnh đã làm vào hai ngày trước trong lòng cũng thầm tiếc hận..
Nếu như hắn biết hắn có thể tiếp tục được sống và có đủ thời gian để báo thù thì chuyện bốc đồng như mấy ngày trước nhất định sẽ không xảy ra. Hắn quyết tâm ở chỗ này chữa trị. Nhưng khi nghĩ đến tiểu nhị ở khách điếm Phúc Hỷ thì lại thấy phiền phức chẳng khác nào như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại. Hai tay nắm chặt hắn mong thời gian có thể quay ngược lại, những chuyện đó sao có thể được, xuân qua hè sang đây là quy luật hiển nhiên của đất trời mà không ai có thể thay đổi được.
" Đúng rồi, ta có một câu rất nghiêm túc muốn hỏi ngươi. "
Khi nam tử vận y phục dạ hành đang miên man suy nghĩ, còn Tống Tương thì đang chăm chú châm cứu trên người hắn, nàng thuận miệng hỏi.
" Chuyện gì. "
Nam tử vận y phục dạ hành ngây người hỏi. Sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm kiểu như có hai thái cực tuyệt vọng và ngây ngốc, biểu cảm trên khuôn mặt hắn ta đan xem cùng sự vô cùng méo mó và đáng sợ.
" Ngươi có biết chuyện xảy ra ở khách điếm Phúc Hỷ mấy ngày trước không? "
Tống Tương thản nhiên hỏi, một kim bạc đâm vào huyệt thái dương. Nam tử vận y phục dạ hành khi nghe đến cái tên khách điếm Phúc Hỷ thì giật mình chột dạ. Cả người căng cứng lên khiến cho cây kim đang cắm trên người hắn suýt chút nữa thì bị đẩy bật ra. Tống Tương vỗ mạnh vào vai hắn ta gắt lên:
" Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi đừng vì gây ra sơ suất nhỏ này mà chết trong tay e rằng là sự xỉ nhục đối với y thuật của ta. "
Tống Tương bất mãn cảnh cáo hắn ta không được phép nhúc nhích nữa. Nhìn Tống Tương có phản ứng lớn như vậy nam tử vận y phục dạ hành tự hỏi liệu nàng ta có nghi ngờ hắn liên quan đến chuyện khách điếm Phúc Hỷ hay không? Nếu không biết thì sao lại phải hỏi hắn chuyện này?
Nếu như biết tại sao nàng ta lại cứu hắn và coi như không có gì xảy ra? Thậm chí còn không có chút sợ hãi nào đối với hắn, hay căn bản là nàng ta không sợ hắn sẽ ra tay sát hại nàng? Nam tử vận y phục dạ hành nhất thời khó hiểu, hắn không có trực tiếp trả lời Tống Tương mà cố ý thăm dò xem nàng ta biết được những gì:
" Ngươi hỏi ta khách điếm đó để làm gì? Muốn nói cái gì với ta? Khách điếm gì mà Phúc Hỷ đây là lần đầu tiên ta nghe đến."
Nam tử vận y phục dạ hành đối diện với vẻ mặt của Tống Tương thì căng thẳng đến cực điểm. Đặc biệt là vết thương trên mặt của hắn ta vào lúc này nhìn càng khiếp đảm. Nhìn không khác gì vực thẳm trên hắc sơn tạo ra những tảng đá nứt nẻ vô cùng khiếp sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.