Tống Hoa cũng nghĩ như Lý thị, khuôn mặt nhỏ nhắn nước lên nhìn tỷ tỷ. Tống Tương nghe Lý thị hỏi xong cũng chỉ lắc đầu trả lời:
"Mẫu thân người không cần phải lo lắng cho con như vậy, sức khỏe của con rất tốt, không khó chịu ở chỗ nào cả."
"Cũng đâu phải muốn lo lắng là được, con mau nhìn xem, trên tay con đang cầm cái gì?"
Lý Thị thật sự nổi giận vì nữ Nhi cứng miệng không muốn nói ra sự thật, Tống Tương cúi đầu nhìn thấy trong tay là vỏ trứng chuẩn bị đưa lên miệng, còn quả trứng đã bóc xong thì bị nàng ném sang một bên. Nhìn quả trứng lăn trên mặt đất sắc mặt nàng lập tức đỏ bừng. Nàng chợt xấu hổ không dám mở miệng tranh luận, nhưng nàng lại không muốn thừa nhận thực tế nàng đang có chuyện phải nghĩ ngợi nên lựa chọn lảng tránh.
"Mẫu thân, để con đi xem người bệnh kia tỉnh chưa."
Khi Tống Tương dứt lời, Lý thị chưa kịp lên tiếng nói gì nàng đã vội vàng rời khỏi bàn ăn, Tống Hoa cầm lấy một đôi đũa tự gắp miếng sườn sốt chua ngọt đưa lên miệng liếm rồi hỏi:
"Tỷ tỷ thành ra như vậy là vì nghĩ đến đại ca ca phải không mẫu thân?"
"Hoa nhi trước mặt tỷ tỷ, con đừng nhắc đến chuyện tối hôm qua nữa có được không!"
Lý thị chỉ dặn dò Tống Hoa mà không trả lời câu hỏi của cậu bé.
"Nhưng con rất lo lắng cho đại ca ca, không biết vì sao hôm qua huynh ấy lại giận dữ đến nỗi cưỡi ngựa bỏ đi, con sợ nếu đại ca ca bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016168/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.