Chương trước
Chương sau
Chu Tiêu điên cuồng phi ngựa đến nỗi sỏi đá bên đường văng tứ tung, hắn cũng không thèm để ý. Lòng bàn tay còn đang chảy máu, hắn cũng không hề thấy đau đớn, tốc độ phi ngựa vẫn nhanh như một cơn gió. Cơn thịnh nộ của hắn không kìm nén nổi, trước mặt hắn có tặng đã lớn ngắn đường. Sắc mặt hắn trầm xuống liền rút roi da bên hông ra thúc ngựa, con ngựa tung vó lên vọt qua tảng đá và sau đó nhẹ nhàng tiếp đất ở phía bên kia. Hai mắt Chu Tiêu lúc này đỏ lừ khát máu trông không khác gì ma vương địa ngục.
Một đoạn ký ức kỳ quái ngay lập tức xuất hiện, trên chiến trường ác liệt hắn thấy một người mặc chiến giáp cưỡi trên lưng ngựa toàn thân đầy máu đôi mắt sắc lạnh tiếng gào thét như sấm rền vang gầm trời, một màn chém giết, khói lửa mù mịt. Tiếng la hét tháo chạy của quân thù, tiếng hò hét của binh sĩ đang thừa thắng xông lên khiến cho hoang mạc xưa nay vốn yên tĩnh lại vì chiến sự mà rung chuyển trời đất. Những hình ảnh lộn xộn, ngắt quãng kỳ lạ ấy khiến cho đầu Chu Tiêu đau như búa bổ, như muốn nổ tung ra.
Người này là ai, nam nhân trong bộ chiến giáp màu vàng bị nhuốm đỏ bởi máu tươi kia là ai. Người này đang quay lưng về phía hắn một tay giữ dây cương tay còn lại cầm thương nhằm vào tướng địch mà đâm thẳng vào bụng của hắn ta. Con ngựa chợt dừng lại đầu Chu Tiêu va vào một vật gì đó mà hắn không hề biết. Bởi vì lúc này trong suy nghĩ của hắn tràn ngập đoạn ký ức kỳ lạ kia, cảm xúc của hắn trở nên bấn loạn.
"Này! Chu tiểu huynh đệ, sao đã quay lại rồi?"
Lý đại ca vừa thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị rời đi thì nghe được tiếng ngựa hí quen thuộc bèn ngước mắt lên nhìn. Không phải Chu Tiêu vừa về rồi sao, sao lại quay lại đây sớm như vậy. Lý đại ca nhìn vào màn đêm đen mà không hỏi khiếp sợ nuôi lại phía sau vài bước. Thế giới bên ngoài có bao điều mới lạ mà hắn dược nhìn thấy. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta thấy một người hung hãn không khác gì ma vương.
"Chu tiểu huynh đệ, ngươi.. ngươi bị làm sao vậy? Sao lúc này như biến hoàn toàn thành người khác vậy? Đêm hôm khuya khoắt ngươi đừng có dọa sợ Lý đại ca."
Lý đại ca run rẩy nói.
"Lý đại ca, huynh còn muốn đi uống rượu nữa không?"
Ánh mắt Chu Tiêu lơ đễnh sau đó nhắm nghiền lại và ra sức thu lại toàn bộ cảm xúc phức tạp vừa rồi. Khi bình thường trở lại không còn thấy khó chịu nữa, mắt hắn liền mở ra nhìn thẳng vào Lý đại ca hỏi. Lý đại ca không nghĩ nhiều, lại cũng không tìm được ra lý do từ chối. Dù sao thì lúc trước hắn ta cũng là người đề suất Chu Tiêu đi uống vài chum rượu nên đã không ngần ngại mà đồng ý luôn. Mặc dù trông Chu Tiêu lúc này rất kỳ lạ cũng khiến hắn ta có phần bối rối.
"Thế nào, ngươi đã suy nghĩ lại rồi sao? Lúc này không vui vẻ hưởng thụ thì còn chờ đến lúc nào nữa."
Lý đại ca không sợ chết lên tiếng hỏi để xác nhận lại, nhìn Chu Tiêu rồi đột nhiên hắn ta khịt mũi một cái và lộ ra vẻ đắc ý nói.
"Lý đại ca mau dẫn đường đi, đêm nay không say không về."

Chu Tiêu cúi xuống vỗ vào đầu ngựa, con người dường như nhận được lệnh chậm chạp bước đi. Nhìn thấy Chu Tiêu cưỡi ngựa đi rồi, Lý đại ca cũng leo lên ngựa đi theo. Cứ nghĩ rằng chỉ cần đi cùng với Chu Tiêu hắn sẽ kể chuyện cho nghe xem rốt cuộc là có chuyện gì. Vậy mà dọc đường hắn không hé răng nói một lời nào cả. Lý đại ca định lên tiếng hỏi mày lần nhưng cuối cùng không có cơ hội nói chuyện và phải chịu thua.
Đại gia, mau đến đây tìm vui vẻ cùng chúng ta. Các cô nương, đáng yêu, chỉ cần các người vào đây thích cái gì chúng ta đều có thể đáp ứng được.
Lão bản nương đang đứng dựa vào cánh cửa của thanh lâu Hồng Yên với tư thế vô cùng mập mờ và tay thì vẫy vẫy mời chào Lý đại ca. Ngay sau đó lão bạn ben chống nạnh lui về phía sau, cô nương trẻ tuổi tiến lên phía trước mời chào khách nhân. Họ nhìn đến Chu Tiêu, trong đôi mắt tràn đầy vẻ lẳng lơ câu dẫn. Ngay lập tức mắt ánh của bọn họ nhìn chằm chằm vào Chu Tiêu, chẳng khác nào sói đói nhìn con mồi béo bở.
"Vị công tử này thật là tuấn tú a. Đây là lần đầu tiên lão nương ta nhìn thấy một nam nhân đẹp mắt như vậy. Công tử.. gia.."
Lão bản nương trong lòng gợn sóng, giống cái kiểu như là muốn hồi xuân. Các cô nương chen lấn xô đẩy nhau hòng tranh giành khách nhân, cảnh tượng này có phần lộn xộn. Sau cùng một cô nương hồng y và một cô nương thanh y đã xảy ra khẩu chiến với nhau chỉ là để tranh giành Chu Tiêu:
"Công tử, nô tì hôm nay rất vui khi lần đầu tiên gặp được một vị công tử tuấn mĩ như ngọc, nếu công tử không chê nữ tử thanh lâu thì hãy cùng nô tì vào trong vui vui vẻ vẻ có được không?"
Cô nương hồng y lên tiếng mời chào, thân thể giống như không xương, mềm oặt định nhào tới dán lên người Chu Tiêu, nhưng chiếc tiếc thay còn chưa kịp chạm vào một góc y phục của Chu Tiêu thì đã bị Chu Tiêu né tránh khiến cho nàng ta ngã bổ nhào xuống đất. Cô nương thanh y khi thấy một màn này thì cười khúc khích, vừa cười vừa phải nín nhịn khiến cô gái này run rẩy cả người. Cảnh tranh giành khách nhân giữa các cô nương này diễn ra thường xuyên ở thanh lâu Hồng Yên không phải là thứ gì hiếm lạ.
Dù muốn hay không thì bọn họ cũng phải tiếp khách, may mắn thì tiếp được khách dịu dàng bằng không xúi quẩy có thể gặp phải những kẻ thô lỗ thì vô cùng thảm . Dù gì thì cũng đều trông chờ vào may rủi tại sao họ không tiếp những khách họ vừa mắt có hơn không, biết đâu lại được khách nhân thật lòng yêu mến sẽ chuộc thân cho bọn họ.
"Ta nói rồi Chu tiểu huynh đệ, mấy cô nương trong Hồng Yên lâu này cũng phải ghen tị với vẻ bề ngoài của ngươi đấy, ngươi có thấy không?
" Lý đại ca chớ có cười chê ta, cách đây không xa có một quán rượu có món thịt ba chỉ và bò ngâm tương rất được, hôm nay ta chiêu đãi, huynh chỉ việc ăn thịt và uống rượu, đừng khách sáo. "
Chu Tiêu nói xong Lý đại ca nghe được có thịt ăn, có rượu uống thì hai mắt trở nên sáng lấp lánh nuốt nước bọt ừng ực.

" Ta nói Chu tiểu huynh đệ ngươi thật sảng khoái! Được, hôm nay ngươi mời ta như vậy thì có nghĩa là ngươi rất tin tưởng Lý đại ca này, về sau có chuyện gì người cứ nói với Lý đại ca, không cần phải câu nệ. "
Trong quán rượu, Lý đại ca uống hết chén này đến chén khác, đây là rượu Nữ Nhi Hồng thượng đẳng không phải là thứ mà hắn có thể uống hằng ngày. Vẻ mặt Chu Tiêu cô độc, Những ngón tay mân mê xoắn chặt ly rượu, thi thoảng lại đưa ly rượu lên miệng nhấp một ngụm nhỏ.
" Ta nói Chu tiểu huynh đệ, ra ngoài uống rượu không có ai uống như ngươi cả. "
Lý đại ca say khướt là nhà nói:
" Đi uống rượu là một niềm vui, nhìn ngươi quả thật thanh tú e lệ hơn cả nữ nhân, đâu có chỗ nào giống nam nhân chứ. Nào nâng chén, Lý đại ca rót rượu cho ngươi. "
Lý đại ca chật vật đứng dậy đổi cho Chu Tiêu một cái bát lớn rồi rót đầy rượu. Còn hắn thì trực tiếp nâng cả chung rượu lên uống, rượu nuốt xuống không kịp còn tràn ra ngoài khóe miệng không ít, thậm chí còn ướt cả y phục. Chu Tiêu có nhắc nhở vài lần nhưng đều không có kết quả vì vậy hắn không thèm đếm xỉa đến Lý đại ca nữa, có lẽ những người uống say luôn làm loạn như vậy. Trong lòng Chu Tiêu lúc này lại dâng lên nỗi cô đơn vô bờ bến, dường như cả thế giới này lạc lõng mỗi một mình hắn. Và có vẻ như vì điều đó mà hắn không thể chạm tay được đến điều hành muốn, thậm chí nó còn từ chối và không cả quay đầu lại nhìn hắn.
Hắn thật sự muốn phát điên lên luôn, hắn tự nhủ không được nghĩ về điều đó nữa nhưng cái hình ảnh đó lại quanh quẩn hiện lên trong đầu hắn. Tống Tương ôm chặt nam nhân đó rất lâu cũng không buông ra, trong khi hắn thì sao. Hắn ngay cả cầm tay của nàng còn không được, hắn cho rằng trước đây Tống Tương từ chối hắn chỉ vì lo lắng một điều gì đó, bây giờ hắn mới thấy bản thân hắn thật ngây thơ và nực cười đến mức độ nào. Phải chăng tất cả những lời nói của nàng chỉ là bào chữa cho việc làm chưa từng thích hắn. Chu Tiêu cười lớn tự chế nhạo chính mình:
" Tống Tương, ta còn tưởng nàng sẽ đuổi theo ta ra ngoài và cho ta một lời giải thích.. "
Hắn say khướt rồi lẩm bẩm nói, bây giờ hắn mới dám nói ra những suy nghĩ trong lòng. Hắn đợi thật lâu mà không có ai trả lời, hóa ra người trong lòng hắn đâu có ở đây, hắn cười gượng gạo sau đó đổ gục xuống bàn ý thức dần mơ hồ đi.
Ngày hôm sau, khi Tống Tương nghe được tiếng gà gáy thì lúc này những tia nắng sớm đã xuyên qua cửa sổ chiếu lên giường của nàng rồi. Nàng mở mắt ra, người rất tỉnh táo trên mặt không có dấu vết nào của việc ngái ngủ khi mới thức dậy. Nhìn nàng có vẻ giống với việc cả đêm không ngủ hơn. Như thường lệ sau khi thức dậy nàng sửa soạn y phục, chải tóc rửa mặt sau đó đi giúp Lý thị chuẩn bị bữa sáng hoặc đến nhà kho kiểm tra dược liệu, nhưng hôm nay nàng có vẻ như bị phân tâm.
Đang sửa soạn mặc y phục thì phát hiện ra mình mặc ngược, áo trong mặc ra ngoài, còn áo khoác ngoài thì mặc vào trong. Thậm chí khi bước ra cửa còn suýt chút nữa bị vấp ngã vì đi ngược cả giày. Lúc chải đầu thì vô tình búi tóc kiểu phụ nhân giống như Lý thị, đây là kiểu búi tóc mà phụ nhân có gia đình rồi mới búi. Khi trang điểm có vẻ như nàng cũng không soi gương, son tô lên môi có vẻ quá hơi quá đà, nhìn môi nàng đỏ choét không khác gì mông khỉ. Tình trạng này kéo dài đến tận bữa sáng, khi Tống Tương bóc trứng đến lần thứ tư rồi vẫn ném trứng đi và bỏ vỏ vào miệng, cuối cùng Lý thị không nhịn được đành phải lên tiếng hỏi:
" Tương nhi, con thấy khó chịu ở đâu vậy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.