Chu Tiêu bận rộn cả buổi chiều muộn để dọn dẹp và chăm sóc ngựa trong chuồng. Từ phía xa có một người đang đi về phía Chu Tiêu, thấy Chu Tiêu đã thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị rời đi thì người này ngăn Chu Tiêu lại: "Chu tiểu huynh đệ sao lại vội vàng như vậy? Hôm nay ta rất cao hứng muốn mời Chu tiểu huynh đệ ra ngoài uống vài chum rượu. Bây giờ ngươi còn chưa cưới nàng dâu thì phải trân trọng cuộc sống độc thân này đừng tự trói buộc bản thân quá." Chu Tiêu lịch sự từ chối: "Ở nhà còn có người đợi ta trở về, hôm nay ta không đi được đành hẹn hôm khác sẽ mời Lý đại ca đi uống rượu vậy." Lý Chiêu Viễn thấy Chu Tiêu vô vị liền nói: "Ngươi thành thật nói cho ta biết người đợi ngươi ở nhà không phải là nữ tử trong lòng của ngươi đấy chứ." Lý đại ca mới chỉ suy đoán như vậy mà biểu hiện của Chu Tiêu trở nên mất tự nhiên. "Không phải chứ, vậy mà ta thật sự đoán đúng. Tên tiểu tử nhà ngươi ban nãy ngươi còn nói chưa có thành thân kia mà. Vậy mà có nữ nhân sống cùng nhà với ngươi." Vị Lý đại ca này thật sự nổi giận khi cảm thấy Chu Tiêu đang lừa dối mình. "Lý đại ca, không phải như suy nghĩ đâu, việc của ta vô cùng phức tạp, có thể nói một cách đơn giản như thế này là gia đình của nàng đã cưu mang ta, cho ta ở nhà nhờ bây giờ ta chỉ tạm thời sống ở đó thôi." Chu Tiêu không ngần ngại nói với người khác về hoàn cảnh của bản thân. Lý đại ca có chút khó xử nói với Chu Tiêu: Chu tiểu huynh đệ, Lý đại ca tin tưởng ngươi, Lý đại ca rất cảm động, nhưng từ bây giờ trở đi đừng có ngốc nghếch như vậy kể hết mọi chuyện của bản thân ra, sẽ bị người khác cười chê. " Nhìn thấy sắc mặt Chu Tiêu thay đổi, Lý đại ca vội vàng giải thích: " Ngươi đừng hiểu nhầm, Lý đại ca không có ý đó, không phải Lý đại ca không thích ngươi. Chỉ là người khác khi gặp phải chuyện này sẽ tận lực giấu kín chỉ có ngươi mới thật thà thừa nhận nên Lý đại ca rất cảm động. " Cuối cùng sau khi nói ra những điều trong lòng thì Lý đại ca thấy nhẹ nhõm hơn, hắn ta vỗ vai Chu Tiêu thêm một lần nữa tỏ vẻ hài lòng. " Ngươi là một hài tử tốt, nếu đại ca có nữ nhi thì nhất định phải gả nó cho người như ngươi. Nhưng bây giờ có nói gì cũng vô vị xem biểu hiện của ngươi là đủ thấy được nữ tử kia có vị trí rất quan trọng trong ngươi phải không? "
Chu Tiêu là người sống nội tâm, khi có chuyện gì cũng âm thầm chịu đựng, tự mình gánh vác tất cả không muốn liên lụy đến những người khác. Nhưng có lẽ không khí vừa rồi có phần đặc biệt, Lý đại ca lại là người đơn giản, bình dị và ấm áp. Giống như lúc hoàng hôn vô cùng bình yên vừa hay gặp Chu Tiêu là một đối tượng lí tưởng để nói chuyện. " Ta thích nàng hơn bất cứ ai trên đời này. Chỉ cần được ở bên nàng, ta sẵn sàng từ bỏ mọi thứ thậm chí cả sinh mệnh của ta, ta cũng cho nàng. Ta thích nàng đến nỗi chưa bao giờ có cảm giác rõ ràng như thế này, ta rất thích nàng muốn bao bọc cưng chiều nàng để cho nàng thấy được rằng nàng là người quan trọng nhất là người duy nhất trong lòng Chu Tiêu ta, nhưng.. " " Nhưng sao, nàng ta không có biết ngươi thích nàng ta sao? " Lý đại ca rất có thiện cảm với Chu Tiêu, cũng sớm nhận ra trong đôi mắt sâu thẳm của Chu Tiêu ẩn chứa sự cô độc. Lý đại ca vô cùng tò mò không biết nữ tử kia là người như thế nào mà lại dửng dưng với tình cảm sâu nặng của Chu Tiêu như vậy. " Cũng không hẳn là như vậy.. " Chu tiêu buồn bã trả lời: " Ta cũng không chắc chắn, ta luôn thấy rằng nàng đã biết trong lòng ta suy nghĩ những gì, ban đầu ta còn cho rằng ta rất hiểu nàng nhưng gần đây ta mới phát hiện ra bản thân chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ của nàng. Trong lòng nàng luôn có một suy nghĩ khác với nữ tử bình thường, Chính cái sự khác thường đó là lý do mà nàng từ chối ta, không chịu tiếp nhận tấm chân tình của ta. " Chu Tiêu ngửa đầu lên nhìn bầu trời bao la vô tận, áng mây vàng cam cuối ngày trôi bồng bềnh khiến cho hắn thấy bản thân mình thật nhỏ bé. Chu Tiêu nhắm mắt lại thở dài một hơi sâu đó nói lời từ biệt với đồng liêu của mình. " Lý đại ca muộn rồi ta phải đi trước. " Lý đại ca nhìn Chu Tiêu như vậy cũng chỉ biết lắc đầu thở dài: " Mau về đi, đi đường cẩn thận, có muốn cưỡi ngựa cho nhanh không ngựa ở trong chuồng có thể mượn tùy ý, đương gia sẽ không để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu. " Chu Tiêu nghĩ ngợi một lúc sau đó chậm rãi gật đầu, từ trong chuồng ngựa chọn ra một con ngựa tốt, hắn ngay bây giờ muốn mau chóng trở về chỉ là để được nhìn nàng nhiều thêm. Tống gia. Ba người vừa ăn xong cơm tối, thì phát hiện nam tử vận y phục dạ hành trong phòng hét lớn. Lý thị khiếp sợ giật mình tuột tay đánh rơi bát. Tống Tương gọi Tống Hoa mau dọn dẹp còn nàng qua đó xem có chuyện gì. Đúng lúc Chu Tiêu vừa về đến nơi, hắn giả vờ coi như chưa có chuyện gì xảy ra hôm qua để khỏi phải khó xử với Tống Tương. Hắn mỉm cười đang định lên tiếng chào hỏi thì thấy Tống Tương chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lướt qua người hắn và đi thẳng. Không một lời nói, không một cử chỉ quen thuộc như mọi ngày. Sắc mặt Chu Tiêu trầm xuống khi bị nàng phớt lờ như vậy. Lý thị nhìn bộ dạng đáng thương của Chu Tiêu cũng không đành lòng bèn gật đầu chào hắn: " Chu Tiêu hôm nay về muộn vậy, Tương nhi nói gần đây trong tiêu cục rất bận rộn cứ nghĩ rằng ngươi sẽ ở lại tiêu cục, hơn nữa Hoa nhi cũng sớm đói bụng nên đã ăn cơm trước mà không đợi ngươi trở lại. " " Không có gì.. " Chu Tiêu ngập ngừng một lúc lâu khoé miệng cố gợn lên một nụ cười, nhìn hắn cuối lúc này quả thật rất khó coi, nhưng hắn phải cố gắng che giấu đi và tiếp tục nói: " Ta chỉ cần ăn phần cơm canh còn lại là đủ rồi, ăn xong ta sẽ dọn dẹp người cứ đưa Hoa nhi đi nghỉ ngơi trước đi không cần phải chờ ta nữa. "
Lý thị ngập ngừng như muốn nói gì đó, bà muốn thuyết phục hắn cố gắng theo đuổi Tống Tương nhưng không biết phải bắt đầu nói từ đâu. Cuối cùng cũng đành phải dẫn Tống Hoa đi nghỉ ngơi trước. Tống Hoa cũng là một hài tử thông minh hoạt bát lại hiểu chuyện, nếu là trước đây sẽ bám chặt lấy Chu Tiêu, còn bây giờ thì không nó sợ đại ca ca mệt nhọc. Hơn nữa nhìn đại ca ta lúc này sắc mặt không tốt nên tiểu tử này đành phải ngoan ngoãn đi theo Lý thị về phòng. Chu Tiêu nghe bước chân của tất cả mọi người đã xa, hắn lúc này mới quay lại nhìn bàn ăn, liếc nhìn về chỗ của Tống Tương bên cạnh chén đũa của nàng vẫn còn xương sườn và xương gà thì ra nàng thích ăn thịt. Trên bàn tô canh trứng rong biển còn lại một nửa. Hắn đưa tay cầm lấy bát và thìa của Tống Tương rồi múc canh uống từng ngụm từng mục một, bàn tay uyển chuyển của hắn tạo nên nên tư thế ăn uống vô cùng tao nhã. Từng muỗng canh hòa theo nhịp khoang miệng hắn khiến hắn càng thư thái như đang được thừa hưởng mĩ vị. Uống canh quán nhập tâm mà hắn không hay biết có giọt canh đọng lại trên khóe miệng hắn, lúc này đồng tử của hắn co lại chỉ tập trung vào chén muỗng và coi nó như báo vật hiếm có. Hắn thận trọng nhẹ nhàng ăn cơm, trong lòng vẫn còn vương vấn sự buồn bực khó chịu, thậm chí còn thấy phiền lòng khi nghe được tiếng chim sơn ca đang véo von ngoài cửa. Bất chợt tiếng chim hót dừng lại, dường như chú sơn ca cũng hiểu được nỗi lòng của Chu Tiêu lúc này muốn được yên tĩnh, không muốn bị quấy rầy. Chu Tiêu chợt nghĩ ra điều gì đó mà hắn đã bỏ qua liền đứng dậy. Lúc Tống Tương đi qua hắn có vẻ rất vội vàng và mùi dược liệu từ người nàng tỏa nồng nàn. Vậy là hôm nay nàng có sắc thuốc, Hoa nhi và Lý thị đều rất khỏe mạnh, không cần dùng thuốc. Còn bản thân nàng lại là đại phu thân thể lúc nào cũng rất tốt, vậy thuốc đó cho ai. Chu Tiêu ngay lập tức rời khỏi bàn ăn và tìm kiếm xung quanh. Khi đi đến phòng khách nơi tỏa ra mùi dược nồng nhất thì bắt gặp nữ tử trong lòng mình đang ôm một nam nhân khác. Đôi mắt Chu Tiêu ngay lập tức trở lên đỏ ngầu. Lúc này hắn gần như không còn là chính mình nữa, tim đập nhanh hơn bình thường, mạch máu trên thái dương cũng có vẻ như đang căng phồng lên, cảm tưởng như máu toàn thân cũng đang chảy ngược. Bất chợt cổ họng của hắn tràn vào khoang miệng một mùi tanh ngọt, hắn phun ra một ngụm máu. Tống Tương luôn thờ ơ lãnh đạm và giữ khoảng cách với hắn, chẳng lẽ thật sự là do nàng không muốn tiếp nhận. Sự thật này đối với hắn thật quá tàn nhẫn. Chu Tiêu cố gắng hết sức để lấy lại bình tĩnh và tự trấn an bản thân rằng chuyện này không có khả năng, nhất định có chỗ nào đó không ổn. Nhưng thấy cảnh hai người ôm chặt lấy nhau như vậy khiến hắn đau lòng không thôi, giống như có ai đó moi tim hắn ra rồi dùng tay bóp nát. Chu Tiêu tận lực ép xuống không để bản thân tiếp tục thổ huyết nữa. Thật sự lúc này hắn muốn lao đến băm vằm nam nhân kia làm trăm mảnh, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn trốn tránh, hắn quay người rời đi: " Đại ca ca, đã muộn như vậy rồi huynh còn đi đâu vậy? " Tống Hoa vì lo lắng cho Chu Tiêu sẽ phải thức trắng đêm như hôm trước nên chưa có đi ngủ, mặc cho lý Thị có nói gì thì Tống Hoa vẫn đứng ở cửa sổ trong phòng nhìn ra phía Chu Tiêu. Đột nhiên thấy Chu Tiêu bước ra ngoài cùng với sắc mặt xám xịt, hai tay nắm chặt không quan tâm đến có vết thương đang chảy máu mà cởi dây buộc ngựa ra, sau đó trèo lên ngựa mà phi nước đại. " Tra! Tra! Tra! " Chu Tiêu lúc này đâu còn nghĩ đến xung quanh mà biết Tống Hoa đang hỏi hắn, trong đầu hắn hoàn toàn quay cuồng với những suy nghĩ của riêng hắn. Ngựa phi như bay về hướng Lòng Môn tiêu cục. Khi Tống Hoa lao ra đến ngoài cửa thì bóng dáng Chu Tiêu đã lặn mất tăm rồi. Trong phòng khi Tống Tương nghe được động tĩnh Chu Tiêu rời đi nàng biết hắn đã hiểu nhầm, lúc đó nàng cũng bất ngờ và không có cách nào giải thích được mà thật sự cũng không biết phải giải thích như thế nào với hắn. Lúc đó nam tử này đang gặp ác mộng, trong cơn mê sảng hắn ta đã coi nàng là muội muội của hắn ta. Trong giấc mơ hình như muội muội của hắn bị sát hại chính vì vậy mà hắn ta đã ôm chặt lấy nàng hòng che chở cho nàng. Trong tay nàng lúc này đang cần kim bạc và bông băng nên không thể đẩy hắn ra ngay được, vừa hay Chu Tiêu nhìn thấy một màn ôm ấp đó. Trong lòng nàng lúc này thấy bực bội khó chịu vô cùng. Nàng thật sự phát hỏa, lạnh lùng đặt băng gạc lên bàn, một tay ấn huyệt tay còn lại hạ kim bạc lên điểm vừa tìm được. Ngay lập tức thân thể hắn cứng đờ, hai tay hắn buông nàng ra. Có lẽ là do quá tức giận nên lực thi châm của Tống Tương cũng dường lực mạnh hơn nhiều. Nhất là khi nghe thấy tiếng Chu Tiêu cưỡi ngựa rời đi thì cơn thịnh nộ của nàng lại càng tăng, bàn tay của nàng ra lực không chút tiếc thương đối với nam tử kia. Nam tử kêu lên một tiếng đau đớn, Tống Tương nghe xong thì hừ lạnh một tiếng. " Tỷ tỷ, đại ca ca hình như rất tức giận, tỷ và huynh ấy lại cãi nhau sao? Tỷ sao lúc nào tỷ cũng khiến đại ca ca phải tức giận như vậy? " Tống Hoa trần trụi vạch trần cách cư xử của Tống Tương đối với Chu Tiêu. Tống Tương không hề tức giận tiểu tử này mà ngược lại còn rất kinh ngạc. Trái tim bằng đá của nàng tự nhiên lại dâng lên một cỗ cảm xúc chua xót, nàng ngay lập tức loại bỏ cảm giác lạ lẫm lạc lõng này. " Huynh ấy chỉ là có chút việc nên phải rời đi ngay, có lẽ là ngày mai sẽ quay trở lại. Đệ mau đi nghỉ ngơi, nếu không nghe lời rất có thể huynh ấy sẽ không quay lại nữa." Sắc mặt Tống Hoa trắng bệch, vội vàng chạy về phòng, quả thật nó rất sợ Chu Tiêu biết được chuyện nó không nghe lời. Sau khi đệ đệ rời đi, thái độ hòa hoãn thờ ơ của nàng ban nãy bị xóa sạch sạch không còn vết tích nào. Trong lòng nàng bắt đầu sốt ruột lo lắng không biết hắn sẽ đi đâu vào lúc này. Không biết hắn phi ngựa nhanh như vậy có sao không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]