"Đối diện bên kia đường của khách điếm Phúc Hỷ có một cửa tiệm điểm tâm, dược đường."
Tống Tương nói đến đây, nam tử vận y phục dạ hành liền thả lỏng tâm tình, ngay sau đó hắn liền hỏi:
"Vậy thì sao?"
"Dược đường và cửa tiệm điểm tâm đó đều là của ta, ngươi cũng biết đấy, điểm tâm không cho không còn dược liệu trong dược đường của ta đều phải được tính toán đầy đủ không được thiếu một xu. Ta cũng không phải là y sư chữa bệnh làm từ thiện."
Tống Tương nhẹ giọng nói.
"Tuy ta là y sư nhưng khám bệnh và chữa bệnh cho ai còn phải tùy thuộc vào tâm trạng của ta. Còn với những người như ngươi, lúc đó ngươi hôn mê bất tỉnh không thể tự đưa ra quyết định được. Vậy là ta đã quyết định thay ngươi, nên toàn bộ ngân lượng khám chữa trị ngươi phải tự gánh vác hết."
Tống Tương ngừng lại một chút rồi tiếp tục:
"Tuy nhiên bây giờ ngươi đã tỉnh lại, thương thế của ngươi muốn trị khỏi phải tốn rất nhiều dược liệu trân quý, đương nhiên kèm theo là tốn rất nhiều ngân lượng. Vì vậy ta mới đặc biệt hỏi ngươi có muốn tiếp tục chữa trị nữa hay không, nhất là thương thế trên mặt của ngươi muốn khỏi hoàn toàn phải dùng rất nhiều dược liệu quý."
Tống Tương liếc nhìn tay nam nhân vận y phục dạ hành, nàng nhìn thấy sự cảnh giác và tỉnh táo trong mắt hắn nhưng không hề lật tẩy. Bởi vì nàng đoán nam tử vận y phục dạ hành này đang trốn chạy hoặc bị người ta truy sát. Nàng tin rằng người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016169/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.