Chương trước
Chương sau
“Tên hỗn đản Triệu Nghi Thanh, ta phải giết ngươi."
Hai mắt Tống Tương đỏ ngầu, hận ý tràn ngập vừa định lao tới quyết sống chết một phen với bọn chúng thì bị Chu Tiêu nắm lấy y phục ngăn lại:
"Đừng.. đừng qua đó.. sẽ phải chết."
Chu Tiêu chưa kịp nói xong liền hôn mê bất tỉnh. Trong lòng Tống Tương đau đớn kịch liệt nàng không còn quan tâm đến bên ngoài kia nữa, lấy vài viên thuốc trong túi ra, tay Tống Tương run rẩy làm thuốc rơi lộn xộn trên mặt đất. Nàng nhặt một viên lên nhét vào miệng Chu Tiêu. Tuy viên thuốc này không phải là Tiên Dược có thể cướp được người từ quỷ môn quan trở về nhưng có viên thuốc này có thể cầm máu giảm đau, nàng không thể để Chu Tiêu chết vì mất máu quá nhiều được.
Nhìn thấy Chu Tiêu trúng tên ngã xuống bọn chúng liền thay đổi kế hoạch, từng bước từng bước tiếp cận Tống Tương. Cận Tư Nguyệt bên ngoài thấy một màn của Chu Tiêu không chịu được cảnh tượng khiếp sợ đó, nàng ta vô lực ngã ngồi xuống đất. Triệu Nghi Thanh nhìn thấy Cận Tư Nguyệt ngồi trên đất thì tiến lại gần ôm lấy nàng ta:
"Đừng lo lắng, đây vẫn chưa phải là điều thú vị nhất, điều thú vị vẫn còn lại ở phía sau."
Hắn vừa dứt lời thì cảm nhận được sự đau nhói truyền đến từ của mình. Con dao găm trong tay Cận Tư Nguyệt đã đâm vào ngực hắn. Chỉ có điều sức lực của Cận Tư Nguyệt yếu ớt ức cộng thêm nàng ta bị hoảng sợ nên con dao chỉ khẽ trượt trên da thịt của hắn ta chứ chưa đâm sâu vào xương cốt. Đối với Triệu Nghi Thanh nhát dao của Cận Tư Nguyệt không có chút sát thương nào cả. Triệu Nghi Thanh không thể tin nổi vào mắt mình, hắn đẩy Cận Tư Nguyệt ra gào lên:
"Tại sao nàng lại làm tổn thương ta?"
Khi tất cả mọi người đều sức cùng lực kiệt không thể tiếp tục kiên trì được nữa thì cuối cùng Cận Tư Viễn cũng xuất hiện, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của hắn vang lên:
"Bao vây bọn chúng lại cho ta."
Có Cận Tư Viễn chi viện, hắc y nhân đang bao vây Tống Tương liền hoảng sợ vội vàng tản ra chạy tán loạn. Tống Tương không còn quan tâm đến xung quanh nữa, đôi mắt nàng lạnh lùng bình tĩnh đến lạ thường. Khi nàng cúi đầu xuống dìu Chu Tiêu đang nằm trên mặt đất nước mắt không ngừng tuôn rơi, sắc mặt trầm xuống.
Nàng cõng Chu Tiêu trên từng bước từng bước dò dẫm trong đêm tối, coi như đang ở chỗ không người mà bước đi, như thể những việc vừa xảy ra ở đây không có liên quan gì đến nàng. Nhìn sắc mặt thê lương của Tống Tương khi đưa Chu Tiêu rời đi thì Cận Tư Nguyệt và Cận Tư Viễn thấy có điều gì đó không ổn. Tống Tương không nói một lời nào, ánh mắt vô hồn nhìn như người đã chết rồi, khi nàng bước qua ai nấy đều cảm giác được có một sức mạnh thần bí nào đó được giải phóng, khiến toàn bộ người trong sân đến hít thở cũng thấy khó khăn.
Sắc mặt Triệu Nghi Thanh trở lên ngưng trọng khi thấy tình thế thay đổi Cận Tư Viễn mang theo người đến. Hắn bị bao vây tầng tầng lớp lớp chẳng khác nào bắt ba ba trong rọ dù cho hắn co mọc thêm cánh cũng khó thoát. Thua trong tay một hai tử, hắn ta thấy thật sự là mất mặt:
"Ngươi tính toán giỏi thì đã sao chứ cuối cùng vẫn không khỏi lòng bàn tay của bốn thiếu gia ta, ngươi cũng thật to gan ngay cả tỷ tỷ của ta ngươi cũng dám hạ thủ."
Nhìn thấy Cận Tư Nguyệt đang ngồi khóc thút thít trên mặt đất, ánh mắt bừng bừng cùng với sự phiền muộn mấy ngày hôm nay chưa có chỗ phát tiết, hôm nay gặp chuyện này vừa hay là nơi hắn có thể phát tiết. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Triệu Nghi Thanh không biết đã phải chết bao nhiêu lần rồi?
"Cận thiếu gia, nếu ta nhớ không nhầm thì thời gian trước ngươi đã bị Cận lão gia tử trục suất ra khỏi Cận gia rồi, ngươi một thân một mình lưu lạc bên ngoài không có Cận gia, không có Đức Nhân đường chống lưng cho ngươi. Vậy mà ngươi còn cả gan xông vào Triệu gia ta lớn tiếng mắng mỏ."
Triệu Nghi Thanh nhắc nhở mỉa mai Cận Tư Viễn. Cận Tư Nguyệt thấy Cận Tư Viễn đến cứu thì trong lòng liền trút bỏ xuống gánh nặng, nàng không ngờ được mọi việc lại có thể thay đổi, chỉ có điều nhìn Chu Tiêu ngã xuống thì vẫn là chậm một bước. Cận Tư Viễn đột nhiên cười lớn tay của hắn chỉ về phía đám người Triệu Nghi Thanh thách thức:
"Họ Triệu kia, ngươi hãy mở mắt chó của người ta nhìn kỹ cho ta xem người đến là ai, ngươi đừng cho rằng cho những việc ngươi làm không ai biết."
Cận Tư Viễn này lộ ra bên ngoài vẻ chững chạc ổn trọng hơn so với tuổi của hắn:

"Ở Chu Quốc địa vị thương nhân luôn thấp nhất, cho dù bây giờ ngươi có rất nhiều sản nghiệp thì đã sao những thứ người làm ra theo như lời Tống Tương nói thì là loại thuốc gây hại cho bách tính ngươi cho rằng pháp luật của Chu Quốc không có những quy định tương tự như vậy sao. Ngươi cho rằng Đại Lý Tự là chỗ nào mà lại tự tin đến như vậy?"
Triệu Nghi Thanh ban nãy rất tự tin khi tìm ra lỗ hổng trong pháp luật của Chu Quốc, còn Đại Lý tự lại chưa từng nghe ngóng qua. Nhưng..
"Cận thiếu gia, Triệu mỗ ta cũng chỉ là nể mặt tỷ tỷ của ngươi nên mới tôn trọng gọi người một tiếng Cận thiếu gia. Nhưng Cận thiếu gia ngươi còn non trẻ và thiếu hiểu biết. Ngươi ở đây còn đem Đại Lý tự ra đe dọa ta giống như đe dọa trẻ con vậy. Cận thiếu gia một câu nói đến luật pháp Chu Quốc hai câu nhắc đến Đại Lý tự vậy Triệu mỗ muốn hỏi Cận thiếu gia Đại Lý tự ở đâu?"
Triệu Nghi Thanh nhanh chóng lấy lại tinh thần thư thái ban đầu, mọi việc vẫn trong tầm kiểm soátcủa hắn. Một thương nhân như hắn khi làm chuyện gì đều có chuẩn bị đường lui cho bản thân, vì ích kỷ bản thân mà hắn sẵn sàng làm hại cả bằng hữu, thậm chí hắn còn ra tay với cả nữ nhân mà hắn thầm thương.
Bề ngoài Triệu Nghi Thanh trông rất bảnh bao khiêm tốn nho nhã, dù hắn là thương nhân nhưng cũng đậm chất thương nhân theo đạo Nho. Không ai ngờ được khi mặt nạ của hắn bị kéo xuống hắn lại đáng ghét như vậy. Ngay cả Tống Tương cũng tin tưởng hắn như vậy mà cũng bị hắn phản bội, nghĩ đến đây Cận Tư Viễn không khỏi giận dữ quát:
"Đại Lý tự cư nhiên là ở dưới chân Thiên tử.."
Cận Tư Viễn dường như nghĩ ra điều gì đó, giọng nói đang bừng bừng tức giận đột nhiên yếu ớt hẳn đi.

Hắn liền nghiến răng ken két thầm chửi trong lòng. Hắn không ngờ lòng dạ của Triệu Nghi Thanh lại thâm sâu như vậy. Tên khốn này là đang nhắc nhở hắn, Đại Lý tự thì xa xôi tận kinh đô sao có thể biết tới việc trong trấn nhỏ xa xôi hẻo lánh này chứ.
"Mau bắt hắn lại cho bản thiếu gia, nhất định phải bắt sống không được để hắn chạy thoát."
Cận Tư Viễn phản ứng nhanh, suýt chút nữa bị lừa để cho Triệu Nghi Thanh chạy thoát, hắn ra lệnh cho ám vệ, bắt sống Triệu Nghi Thanh và chú ý an toàn của Cận Tư Nguyệt.
Tống gia.
Về đến nhà thì Tống Tương ướt đẫm mồ hôi, còn Chu Tiêu đã hôn mê, nàng đặt Chu Tiêu xuống giường. Đây là lần đầu tiên nặng chạm vào giường của hắn, nàng cảm nhận được hơi thở quen thuộc tràn ngập căn phòng.
"Chu Tiêu.."
Tống Tương nhìn khuôn mặt tái nhợt của Chu Tiêu biểu tình trên mặt nàng vô cùng phức tạp, đôi môi đỏ mọng trước kia của Chu Tiêu nay đã chuyển sang tái xanh không còn thấy một chút huyết sắc nào cả. Làn da trắng trẻo của hắn giờ đây lại càng giống với tuyết hơn, không có chút sinh khí nào. Nàng kiểm tra tổng thể thì thấy toàn thân hắn lạnh lẽo. Tống Tương là một người máu lạnh vô tình, nàng chưa từng mềm lòng trước bất cứ điều gì nhưng ngay lúc này nhìn Chu Tiêu yên tĩnh như vậy tim nàng như bị ai đó thắt lại rất đau rất khó chịu.
"Tương nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy, mẫu thân nhìn kỹ ngoài sân có nhiều vết máu, có phải con bị thương không mau để mẫu thân xem nào."
Trên tay Lý thị vẫn còn cầm nguyên kim chỉ, nghe được động tĩnh vội vàng ra xem thì thấy một sân đầy vét máu loang lổ thì hốt hoảng hỏi.
"Mẫu thân, con không sao, người mau về phòng đi."
Tống Tương không còn một chút cảm xúc nào nữa, nàng tập trung và cẩn thận cắt y phục của Chu Tiêu ra. Lý Thị chưa có rời đi, nhìn thấy vết thương xuyên thủng ngực của Chu Tiêu mà bà không hỏi khiếp sợ. Cảnh tượng đẫm máu như vậy khiến lý Thị lập tức ngất xỉu lăn ra sàn.

Tống Tương phải lên tiếng gọi Tống Hoa Tống Hoa vừa từ bên ngoài trở về, khi nghe được giọng của tỷ tỷ gọi thì liền vui vẻ chạy đến. Thấy Lý thị ngất xỉu đang nằm trên mặt đất, Tống Hoa sợ hãi liền khóc lóc gọi mẫu thân.
Nghe tiếng khóc của Tống Hoa nàng không khỏi phiền lòng, còn mất tập trung khi cứu chữa cho Chu Tiêu, mà Chu Tiêu đang rất nguy kịch. Không còn cách nào khác nàng nhanh chóng trấn an Tống Hoa rồi cùng Tống Hoa đưa lý Thị về phòng. Nàng căn dặn Tống Hoa chăm sóc tốt cho lý Thị trước khi lý Thị tỉnh lại thì không được bỏ đi đâu.
Tống Hoa gật đầu lia lịa và hứa không rời khỏi mẫu thân nửa bước. Tống Tương khen hắn làm tốt rồi nhanh chóng rời đi. Tống Hoa nhìn hướng tỷ tỷ rời đi muốn mở miệng hỏi tỷ tỷ là có chuyện gì nhưng nhìn thấy sắc mặt của tỷ tỷ chưa bao giờ đáng sợ như lúc này nên không dám mở miệng hé lời.
Tống Tương trở lại phòng đóng chặt cửa và cửa sổ, sau đó nàng tiến vào không gian lấy ra hộp cứu thương được trang bị đầy đủ dụng cụ và thuốc men. Khi kiểm tra xong thân nhiệt huyết áp của Chu Tiêu nắng ngay lập tức ra tay. Nàng dùng kéo cắt toàn bộ y phục của Chu Tiêu, khử trùng vết thương sau đó gây tê và dùng dao mổ mở rộng miệng vết thương để chuẩn bị lấy mũi tên ra.
Sau khi hoàn chỉ còn một bước cuối cùng là giúp tên thì nàng hít một hơi thật sâu, một tay đặt lên vị trí gần miệng vết thương, một tay nắm vào mũi tên nhíu mắt rút mạnh mũi tên ra. Khi mũi tên được rút ra đúng như dự đoán đoán của nàng, máu tươi phun thành tia, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bông vải từ trước, đem bông phải ấn chặt vào miệng vết thương sau đó băng bó cẩn thận lại.
Lau những giọt mồ vui lắm tấm trên trán cho Chu Tiêu xong thì nàng tiêm thêm chống viêm và giảm đau cho hắn. Cuối cùng là vệ sinh sạch sẽ căn phòng. Nàng dùng tài nguyên không gian liên tục kiểm tra các chỉ số sống sót cho Chu Tiêu, chờ cho đến khi Chu Tiêu qua cơn nguy hiểm mới thôi. Nàng thầm nghĩ thật may mắn khi Triệu Nghi Thanh không bôi thuốc độc lên mũi tên, chắc cũng không phải là ý tốt đẹp gì mà có lẽ là do hắn có mặt ở đó nên mới không dám mạo hiểm, nếu không..
Tống Tương nặng nề thả người xuống ghế gỗ đàn hương ngay cạnh bên, nàng chỉ là mệt mỏi quá độ, sau khi xử lý vết thương của Chu Tiêu xong cả người nàng như muốn ngã ngục xuống, hai chân mềm nhũn đứng không vững, nàng phát hiện ra toàn thân nàng run rẩy. Tống Tương nghiêng đầu nhìn nam tử nằm im trên giường một hồi lâu mới nở nụ cười chua xót, bất lực và tự mỉa mai chính mình:
"Tống Tương ơi là Tống Tương, không ngờ cũng có ngày hôm nay. Hóa ra cái cảm giác sợ hãi và lo lắng về một người là như thế này, nó thật sự không dễ chịu một chút nào cả."
Kiếp trước nàng nổi tiếng là một chiến sĩ máu lạnh vô tình, đi làm nhiệm vụ nàng vô tình đến mức đối phương còn gọi nàng là Diêm vương sống, nàng luôn bị những người khác nói là kẻ vô cảm, ngay cả nàng cũng nghĩ nàng là một người như vậy. Tình yêu nam nữ, xin lỗi nàng chưa từng bị hành hưởng bởi thứ này, nhưng lúc này nàng lại.
"Hừ, đừng nghĩ nhiều, dù sao ngươi với ta cũng không cùng một loại người, không thích hợp ở cùng một chỗ, sớm muộn gì ngươi cũng trở lại quan lộ của ngươi, còn ta lại trở về cầu độc mộc của ta."
Tống Tương tự lẩm bẩm nói, mắt nàng hiện lên một tia đau thương vô hạn, nàng như đang tự cảnh báo bản thân chứ có bị vây hãm quá sâu vào việc này, và cũng là nói với người đang nằm trên giường. Tình hình Chu Tiêu tốt hơn, Tống Tương xuống bếp nấu thuốc. Chu Tiêu bị thương nặng như vậy nàng phải tự mình trông chừng, thậm chí đến lúc nấu thuốc cũng phải tự tay mình nấu. Nàng tiện tay hầm canh cho Chu Tiêu và nấu vài món đơn giản cho Lý thị và Tống Hoa, căn thời gian thì lúc này Lý thị cũng đã tỉnh lại rồi.
Ở nhà Triệu Nghi Thanh.
Nhìn thân thuộc đến Triệu Nghi Thanh cũng được mở rộng, không ngờ hắn lãng phí nhiều bạc như vậy cũng chỉ mời được mấy tên sát thủ tép riu, sát thủ tốp một trăm gì chứ còn không ngăn nổi một đòn ám vệ của Cận Tư Viễn. Những lần đánh nói chuyện trước đây với Tống Tương đã từng ám chỉ Tống Tương rằng Cận Tư Viễn có cao nhân đứng phía sau chỉ điểm.
Bây giờ xem ra cái tên Cận Tư Viễn này không đơn giản như vậy. Thân phận của hắn là gì trong khi hắn chỉ là một thiếu niên bình thường. Hắn may mắn hay thật sự là hắn còn có một thân phận bí ẩn nào khác mà Triệu Nghi Thanh hắn không đủ năng lực tra ra. Thắng làm vua, thua làm giặc. Triệu Nghi Thanh hắn đến từ hiện đại hiểu rất rõ điều này hơn bất cứ ai.
"Triệu Nghi Thanh, ngươi khoanh tay chịu trói đi."
Cận Tư Viễn đắc thắng cười nói, Triệu Nghi Thanh cúi đầu, trong bóng tối không ai nhìn thấy hắn cười, hắn lấy trong tay áo ra một con dao găm chuôi nạm bằng đá quý tinh xảo rồi đột nhiên hắn túm lấy Cận Tư Nguyệt lại và dí con dao găm vào cổ nàng trước sự ngạc nhiên của Cận Tư Viễn:
"Cận thiếu gia là một người cẩn trọng, muốn nàng ta còn sống thì phải tùy thuộc vào biểu hiện của ngươi."
Triệu Nghi Thanh cười lớn, ánh mắt hiện lên tia tàn nhẫn:
"Họ Triệu kia, mau buông tỷ tỷ ta ra, ta với ngươi phân cao thấp."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.