Khi thuộc hạ Triệu Nghi Thanh lui ra ngoài Chu Tiêu đột nhiên từ trên giường vùng dậy:
"Đi."
Trước khi Cận Tư Viễn kịp phản ứng, Chu Tiêu đã ôm hắn thoát ra ngoài qua cửa sổ. Cận Tư Viễn tuy được tay của Chu Tiêu ôm chắc nhưng hắn vẫn sợ đến không dám thở mạnh. Có thể là do Triệu Nghi Thanh quá tin tưởng vào độc dược của mình nên trong sân không có lấy một bóng người nào canh gác. Không bị ngăn cản, Chu Tiêu một đường đưa Cận Tư Viễn thoát khỏi sân mà không mất chút sức lực nào cả:
"Ngươi mau dẫn người đến đây càng sớm càng tốt. Thời gian trước ta đã quan sát có rất nhiều ám vệ đi theo bảo vệ ngươi."
Sau khi đưa Cận Tư Viễn rời khỏi, Chu Tiêu lập tức quay lại ngay tìm Tống Tương, nàng đang bị trúng độc sao hắn có thể yên tâm được. Chỉ là khi hắn vừa đáp xuống khỏi tường thì có một tiếng động chói tai vang lên. Chu Tiêu cảnh giác trốn ở bụi cây bên cạnh sẵn sàng ra tay. Trong nháy mắt đám thuộc hạ của Triệu Nghi Thanh đi tới, hai mắt Chu Tiêu đỏ ngầu chuẩn bị ra tay thì nghe được bọn chúng nói:
"Hóa ra chỉ là một con mèo hoang."
Chu Tiêu chưa kịp ra tay thì tốp người đã rời đi, trong đêm tối chỉ còn nghe thấy tiếng mèo kêu meo meo. Chu Tiêu ra sức tìm kiếm Tống Tương, cuối cùng cũng tìm được Tống Tương trong một căn phòng chỗ hẻo lánh. Hắn lặng lẽ gỡ ngói trên mái nhà vừa định nhảy xuống thì bị kim bạc của Tống Tương phóng tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016155/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.