Chương trước
Chương sau
Triệu Nghi Thanh lúc này lên cơn điên thật rồi sao hắn ta có thể nghe lọt tai những lời của Tống Tương chứ, vì vậy nàng không nói thêm gì nữa. Triệu Nghi Thanh cũng không trì hoãn việc chữa trị cho Cận Tư Nguyệt nên gọi thuộc hạ tới đưa Tống Tương đến gặp Cận Tư Nguyệt.
Trong căn phòng rộng lớn xa hoa, Cận Tư Nguyệt ngồi một mình trên giường, đôi mắt bình thường trong veo còn lúc này đỏ ngầu vì khóc nhiều. Nghe có tiếng bước chân đến, nàng không nhìn mà chỉ khẽ nói:
"Nếu không gặp được Cận Tư Viễn, ta nhất định không ăn bất cứ thứ gì."
Kể từ khi Cận Tư Nguyệt bị giam lỏng ở đây, mặc cho Triệu Nghi Thanh hết lời khuyên bảo nàng vẫn một mực kiên quyết tuyệt thực để bày tỏ thái độ. Dưới sự giám sát chặt chẽ của thuộc hạ Triệu Nghi Thanh, Tống Tương từng bước đi đến cạnh cần tư Nguyệt nói:
"Tiểu Nguyệt cô nương sao lại không ăn uống gì vậy?"
Nghe Tống Tương hỏi Cận Tư Nguyệt kinh hãi ngẩng đầu lên lắp bắp hỏi:
"Ngươi và bọn họ."
"Ta là được Triệu công tử đưa đến chữa trị cho cô nương."
Ngay khi nàng dứt lời Tống Tương nhanh tay tháo mạng che mặt của Cận Tư Nguyệt xuống hai mắt dán chặt vào tập trung xử lý vết thương trên mặt của Cận Tư Nguyệt, vẻ mặt của nàng vẫn bình thản như thường ngày. Cận Tư Nguyệt không muốn bị người khác thao túng đương nhiên sẽ không hợp tác. Hai người tranh chấp qua lại, Tống Tương cũng không bị sức phản kháng của Cận Tư Nguyệt làm khó, đôi tay của nàng thuần thục xử lý miệng vết thương đồng thời lạnh giọng nói:
"Tiểu Nguyệt cô nương, cô tốt nhất là ngồi im cho ta."
Vẻ mặt của Cận Tư Nguyệt nhăn nhó trông rất đau đớn nhưng nàng ta cắn răng không thốt ra lời nào cả, hai tay nàng ta nắm chặt thành giường ra sức ngăn không cho nước mắt tuôn ra.
"Ngươi nhẹ tay một chút, dù sao hai người cũng từng quen biết nhau."
Nhìn thấy cảnh này Triệu Nghi Thanh không khỏi xót xa, đôi tay của Tống Tương vẫn không có dấu hiệu giảm lực, nàng thuần thục băng bó cho Cận Tư Nguyệt sau đó quay lại nhìn Triệu Nghi Thanh nở một nụ cười mỉa mai:
"Chúng ta cũng không phải đã từng quen biết sao."
Vừa nói Tống Tương vừa bước lại gần Triệu Nghi Thanh.
"Ta cũng đã làm theo yêu cầu của ngươi, ta muốn gặp Chu Tiêu."
Triệu Nghi Thanh phất tay ra lệnh cho thuộc hạ:
"Đưa nàng ta qua đó."
Chu Tiêu và Cận Tư Viễn bị nhốt cùng nhau khi Tống Tương vào phòng Chu Tiêu vẫn đang nằm trên giường.
"Tống Tương mau qua xem thử rốt cuộc là huynh ấy bị làm sao?"
Cận Tư Viễn thấy người đến là Tống Tương, hắn lo lắng hỏi. Đêm qua hắn bị người ta đưa đến đây, Đến lúc tỉnh lại cũng chưa rõ chuyện gì đang xảy ra thì những người này lại mang Chu Tiêu đang hôn mê đi đến. Nhìn rõ sắc mặt tái nhợt của Chu Tiêu, Tống Tương lo lắng, nàng muốn tiến bước nữa nhưng lại bị thuộc hạ của Triệu Nghi Thanh ngăn cản.
"Tống đại phu, công tử căn dặn cô không được lại gần Chu công tử cho đến khi chữa khỏi cho tiểu Nguyệt cô nương."
Tống Tương bị thuộc hạ Triệu Nghi Thanh làm khó thì tức giận đến nỗi thở phì phò, muốn dùng sức đẩy hắn ra nhưng vừa dùng sức liền thấy tức ngực khó thở ngay cả việc hô hấp cũng thấy không thông. Tên thuộc hạ nhìn bộ dạng Tống Tương lúc này không khỏi bật cười:
"Tống đại phu, cô không cần phải lãng phí sức lực nữa, nếu không có thuốc giải cô cũng không làm được gì cả."
Cận Tư Viễn ngồi cạnh Chu Tiêu vừa định giúp đỡ Tống Tương thì bị thứ gì đó níu chân lại. Hắn cúi đầu thì phát hiện là tay áo của Chu Tiêu, thấy vậy hắn liền ngồi xuống ngay lập tức. Tống Tương rất tức giận, xong nàng cũng phát giác ra sự thay đổi nhỏ trên khuôn mặt của Cận Tư Viễn, nàng hít một hơi thật sâu rồi lạnh lùng chế nhạo bọn chúng:
"Được, vậy mau đưa ta đi gặp công tử của các ngươi để ta hỏi hắn cho rõ ràng."
Khi Tống Tương tìm được Triệu Nghi Thanh thì hắn vẫn đang ở phòng Cận Tư Nguyệt. Nhìn bộ dạng tức giận đùng đùng của Tống Tương thì Triệu Nghi Thanh chậm rãi đứng lên nói:

"Có chuyện gì ra ngoài rồi nói."
Tống Tương ngước nhìn Triệu Nghi Thanh rồi nhìn Cận Tư Nguyệt sau đó đi theo Triệu Nghi Thanh bước ra ngoài. Với tình hình hiện tại Tống Tương không còn cách nào khác là phải dùng kế hoãn binh với Triệu Nghi Thanh. Trong thư phòng im ắng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên tủ sách, vừa hay chiếu lên mấy cuốn y thư:
"Ngươi cũng xem in thư."
Triệu Nghi Thanh quay đầu lại nhìn Tống Tương khẽ cười:
"Ngươi cần gì cứ nói lại cho ta, ta sẽ đưa đủ cho ngươi những thứ ngươi cần trừ việc đưa thuốc giải là không thể.
Tống Tương khẽ thở dài, ổn định tâm trạng nói:
" Phải làm thế nào thì ngươi mới có thể bỏ qua cho ta vào Chu Tiêu. Ta đảm bảo chỉ cần ngươi bỏ qua cho chúng ta, chúng ta sẽ không điều tra chuyện Bạch hoa nữa. "
Triệu Nghi Thanh tiến đến một bước lúc này tia nắng vô tình chiếu lên mặt hắn trông hắn rất hiền từ vô hại nhưng khi hắn nở rộ nụ cười tà ác thì còn đâu vẻ hiền từ vô hại nữa:
" Cho dù các ngươi có tiếp tục điều tra chuyện này thì đã sao. Tống Tương, ta nói cho người biết, đấy là ta chưa phát tán rộng rãi, cho dù có phát tán rộng rãi thì cũng không việc gì. Bởi vì quốc pháp cũng không có quy định rõ ràng về việc dùng bạch hoa, ngươi có thể làm gì được ta chứ? "
Tống Tương thoáng ngạc nhiên, rồi cũng rất nhanh chóng bình tĩnh trở lại:
" Nếu như vậy tại sao ngươi phải lừa chúng ta đến đây chứ? "
" Ngươi đối với ta không có chút ảnh hưởng nào cả, chỉ cần chữa khỏi cho tiểu Nguyệt cô nương thì ta nhất định thả các ngươi đi. "
Nụ cười trên mặt Triệu Nghi Thanh lúc này cũng ôn hòa hơn, hắn tiến lại gần Tống Tương nói:
" Tống Tương, nếu người không lo chuyện bao đồng thì có lẽ chúng ta vẫn còn là hảo bằng hữu. "
Tống Tương vô thức lùi lại phía sau một bước:
" Ta không dám trèo cao, chỉ mong Triệu công tử có thể giữ lời hứa bỏ qua cho chúng ta để chúng ta trở lại cuộc sống bình thường như trước đây. "
Giọng điệu và vẻ mặt của nàng rất bình thường nhưng trong làng lòng nàng lại tràn đầy vẻ khinh thường. Nàng chưa từng bỏ rơi đồng đội của mình, dù cho bình thường Cận Tư Viễn rất ồn ào, dù cho mới chỉ quen biết Cận Tư Nguyệt nhưng đã cùng nhau ra ngoài thì phải cùng nhau trở về. Tống Tương xoay người bước ra cửa và nói vọng lại:
" Ta sẽ ở cùng tiểu Nguyệt cô nương cho đến khi vết thương của nàng ta lành lại nếu ngươi thấy không yên tâm có thể cho người giám sát. "
Trong sân của Cận Tư Nguyệt tương đối yên tĩnh, chỉ có ở đó cùng nàng ta thì nàng mới có thể chuyên tâm nghiên cứu thuốc giải. Nhìn thấy người bước vào là Tống Tương, trong mắt Cận Tư Nguyệt vằn lên tia đỏ ngầu. Nàng không ngờ một Tống Tương ngày hôm qua vẫn còn lo lắng cho an nguy của nàng mà hôm nay đã hoàn toàn trở thành một con người khác, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây.
" Nhiệm vụ của người đã xong, dẫn người còn quay lại đây làm gì? "
Tống Tương khẽ cười rồi ngồi xuống cạnh nàng ta nói:
" Chừng nào vết thương của tiểu Nguyệt cô nương còn chưa tốt lên thì chừng đó ta sẽ phải ở lại cùng cô. "
Sau khi nói xong Tống Tương khẽ đưa tay nắm lấy tay Cận Tư Nguyệt khéo léo chuyển dao găm trong ống tay áo của mình sang tay Cận Tư Nguyệt:
" Tiểu Nguyệt cô nương, ta khuyên cô nương nên đi theo Triệu công tử, gia cảnh của hắn cũng tốt hơn Cận Tư Viễn rất nhiều. Cô không nên cố tình phản kháng để giờ đây tất cả mọi người đều cùng phải chịu khổ. "
Cận Tư Nguyệt nghe xong những lời Tống Tương nói thì thấy vô cùng khó hiểu, nàng không biết tại sao Tống đại phu lại nói như vậy. Liệu trong chuyện này có ý tứ gì khác không, Tống Tương liên tục nháy mắt với Cận Tư Nguyệt về phía ngoài cửa, Cận Tư Nguyệt cuối cùng cũng hiểu ra, nàng gạt tay Tống Tương và nói:
" Nếu ngươi đến đây gặp ta vì những chuyện này thì ngươi cũng có thể rời đi được rồi. "
Tống Tương đứng lên đi đến một chiếc ghế dài ở bên cạnh ngồi xuống:
" Thời điểm thích hợp tự nhiên ta sẽ rời đi, còn hai ngày tới đây tiểu Nguyệt cô nương lại phải kiên nhẫn cùng ta rồi. "

Nói xong Tống Tương ngả người ra ghế thả lỏng tinh thần chậm chạp nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe bên trong không còn động tĩnh gì nữa bọn thuộc hạ bên ngoài cũng thả lỏng cảnh giác. Từ trước đến giờ bọn chúng cho rằng Tống Tương cũng chỉ là đại phu, lại là một nữ tử yếu đuối thì có thể gây ra được chuyện gì chứ. Cận Tư Nguyệt đang nằm trên giường thấy bóng người ngoài cửa sổ biến mất liền vội vàng đứng lên đi đến cạnh Tống Tương hỏi:
" Tống đại phu, hiện tại là tình huống gì vậy? "
Tống Tương mở mắt trả lời:
" Bây giờ tình hình rất phức tạp, cô giữ lấy con dao này phòng thân, ta sẽ tìm cách đưa chúng ta rời khỏi đây càng sớm càng tốt. "
Cận Tư Nguyệt còn muốn hỏi thêm, nhưng Tống Tương khẽ lắc đầu nói:
" Đừng hỏi gì nữa, bây giờ tất cả đều không gặp nguy hiểm, cô phải cẩn thận không nên chọc tức Triệu Nghi Thanh. "
Cận Tư Nguyệt nghe xong gật đầu lia địa như gà mổ thóc và ngay lập tức trở lại giường ngồi. Tống Tương nhắm mắt lại rồi triệu hồi tài nguyên không gian kiểm tra thấy nàng không phải trúng loại độc gì nghiêm trọng nên cũng yên tâm, cũng may độc này nàng có thể giải được.
Ngay sau khi Tống Tương rời đi, Chu Tiêu mở mắt ra rồi khẽ gọi Cận Tư Viễn và đưa cho hắn một gói thuốc bột:
" Thứ này sẽ khiến người khác hôn mê, người dùng nó để tránh thoát ra ngoài và tìm người đến giúp đỡ. "
Chu Tiêu ngay từ khi bước vào cửa cũng thấy có điều gì đó không bình thường nên khi uống trà hắn đã không nuốt xuống.
Cận Tư Viễn đón nhận gói thuốc bột vẻ mặt nghi ngờ hỏi:
" Lúc vừa rồi huynh có không có hôn mê vì sao không giúp Tống Tương? "
" Chỉ khi họ khẳng định ta thật sự trúng độc thì họ mới buông lỏng cảnh giác. "
Chu Tiêu biết Triệu Nghi Thanh là một người tỷ mỉ thâm sâu khó dò vì vậy trước mắt hắn ta, Chu Tiêu phải thận trọng diễn trò. Cận Tư Viễn nghe xong nghiêm túc gật đầu nói:
" Nhưng mà chúng ta lại bị giam lỏng ở đây sao có thể dễ dàng thoát ra được. "
Cận Tư Viễn không biết võ công kể cả có trong tay gói thuốc bột của Chu Tiêu đưa cho thì cũng không có cách nào ra khỏi nơi này. Chu Tiêu vẫn bất động trên giường nói:
" Ta đã tính toán cẩn thận, khoảng một nén hương sẽ có người đến đây kiểm tra, lợi dụng khoảng thời gian đó ta sẽ đưa ngươi ra. "
Đêm khuya, vầng trăng treo cao trên bầu trời, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường. Chu Tiêu nhìn vẻ mặt căng thẳng của Cận Tư Viễn thì nhoẻn miệng cười:
" Ngươi không cần quá căng thẳng, chỉ cần ra khỏi đây bên ngoài sẽ có hộ vệ của Cận gia tiếp ứng cho ngươi. "
" Ý của huynh là sao? "
Bàn tay của Cận Tư Viễn đang nắm chặt gói thuốc bột, nghe Chu Tiêu nói xong thì đột ngột nới lỏng tay, ánh mắt thì đầy nghi ngờ hỏi. Chu Tiêu khẽ cười:
" Kỳ thực kể từ khi ngươi rời đi luôn có người bám theo ngươi. "
Sở dĩ Chu Tiêu phát hiện ra chuyện này là do lần đầu tiên ra ngoài bọn họ đến thôn Y Thuỷ, Chu Tiêu thấy có người đi theo bảo vệ Cận Tư Viễn cũng không phải là chuyện xấu nên không có nói ra. Khi Cận Tư Viễn đang bối rối, cánh cửa đột ngột mở ra, một nam tử trẻ tuổi bước vào quát lớn:
" Vừa rồi đã nói chuyện với ai? "
Vừa hỏi nam tử này vừa đi đến cạnh Chu Tiêu xác nhận không có gì bất thường thì mới lùi lại phía sau hai bước. Cận Tư Viễn không vừa ý nói:
" Ngươi có nhất thiết phải lớn tiếng như vậy không? T không có dụng cụ nào trong tay thì sao có thể giải độc được cho huynh ấy được chứ."
Nam tử phớt lờ lời nói của Cận Tư Viễn chỉ bình tĩnh thong thả bước ra khỏi phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.