Cận Tư Viễn lao đến như một con sói nhỏ ngoan cường, tiểu tử này tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có thể bố trí tấn công nhanh gọn như vậy quả thật không phải là tiểu tử tầm thường. Quen thuộc địa hình lại là thế lợi của Triệu Nghi Thanh, biết được Triệu Nghi Thanh nắm được điểm yếu của mình nhưng Cận Tư Viễn không hề sợ hãi. Chỉ có Cận Tư Nguyệt là vảy ngược của hắn mà không ai được phép chạm vào.
Hai mắt Cận Tư Viễn đỏ ngầu lên, hung hăng rút một con dao dài từ thắt lưng ra định chém tới Triệu Nghi Thanh, Triệu Nghi Thanh cũng chả quan tâm đến mặt mũi khi bị bại trong tay Cận Tư Viễn nữa, hắn ta chỉ quan tâm làm sao có thể thoát khỏi đây nên bàn tay giữ Cận Tư Nguyệt càng siết chặt và đe dọa Cận Tư Viễn:
"Dừng tay! Nếu các ngươi còn tiến thêm một bước nữa thì đừng trách dao trong tay ta không có mắt mà thương tổn đến nàng ta."
Triệu Nghi Thanh coi Cận Tư Nguyệt là cọng rơm cứu mạng hắn lúc này, hắn ta cố che dâu nội tâm sợ hãi của mình để tìm đường sống từ chỗ chết. Con dao dí sau vào cổ Cận Tư Nguyệt, một giọt máu chảy xuống dọc theo con dao. Cận Tư Nguyệt kêu lên một tiếng vì đau đớn, đối mắt trong veo điềm đạm ánh lên tia đau. Nàng không ngờ người luôn miệng nói có tình cảm với nàng khi lâm nguy lại tổn thương nàng không chút do dự.
Kể từ khi sinh ra đến giờ thì Triệu Nghi Thanh là người đầu tiên bày tỏ tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016157/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.