Chu Tiêu lo lắng sự việc không đơn giản như vậy nên đã nhảy lên tường xem xét tình hình bên trong, thấy có người trong sân thì hắn cũng an tâm hơn:
"Dùng sức gõ mạnh lên, có lẽ bọn họ không nghe thấy vì ta thấy bên trong có người."
Chu Tiêu trở lại đứng trước mặt bọn họ nói. Cận Tư Viễn dùng sức gõ mạnh vào cửa và gọi lớn:
"Có ai không mau mở cửa."
Tống Tương nghe giọng khản đặc của Cận Tư Viễn thì không khỏi sửng sốt, nếu là nàng là người phía bên trong khi nghe được giọng này có lẽ cũng đã sợ chết khiếp rồi làm gì còn gan mà đi mở cửa nữa chứ. Xem ra người trong sân có tinh thần tốt hơn, không lâu sau thì có tiếng lạch cạch mở cửa. Người mở cửa là một đứa trẻ trạc tuổi Cận Tư Viễn, nó nhìn thấy bên ngoài cổng có rất nhiều người đang đứng thì ánh mắt trở nên hoảng sợ:
"Các người là ai?"
Giọng nói non nớt trong trẻo của tiểu tử này khiến cho người nghe được bất giác trong lòng nổi lên ý muốn bảo vệ che chở cho nó. Cận Tư Viễn nhìn người trước mắt, nét mặt dịu dàng hơn rất nhiều, khóe miệng khẽ cười ngay cả giọng nói cũng dịu dàng:
"Chúng ta đến đây tìm Lưu lão dược sư."
Nghe xong vành mắt của tiểu tử này đỏ hoe đầy ngấn nước:
"E rằng các vị đã mất công một chuyến rồi, hôm qua gia gia bất ngờ xảy ra chuyện, các vị mau trở về thôi."
Nghe tin từ chính miệng cậu bé nói tim Cận Tư Viễn như có ai đó thắt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016150/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.