Đêm xuống núi rừng im lặng chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu. Chu Tiên ôm eo Tống Tương nhảy qua tường vây vào nhà Lưu lão dược sư. Vì ban ngày ghé thăm nên đã thông thuộc đường đi lối lại, trong phút chốc họ đã đi đến trước linh đường. Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng gần như toàn bộ người trong Lưu gia đều ở linh đường canh giữ linh cữu Lưu lão dược sư. Mặc dù trong số bọn họ đã có người ngủ gật nhưng vẫn còn vài người thức. Tống Tương lấy trong túi ra một ít thuốc bột lén rắc lên người bọn họ, trong nháy mắt bọn họ đều lăn ra ngủ. Tống Tương đưa cho Chu Tiêu một viên thuốc rồi nói:
"Nuốt cái này xuống."
"Đây là thứ gì?"
Chu Tiêu nhìn thứ trên tay giống như quả dại thì lo lắng hỏi, Tống Tương lạnh lùng đáp:
"Muốn ngủ cùng bọn họ thì không cần ăn."
Nói rồi Tống Tương ung dung bước vào, Chu Tiêu đi ngay phía sau nàng rầu rĩ lên tiếng giải thích:
"Ta chỉ muốn giải tỏa tò mò của mình mà thôi."
"Ngươi mở ra nó ra."
Tống Tương chỉ vào chiếc quan tài còn khép hờ và bình tĩnh ra lệnh cho Chu Tiêu. Chu Tiêu lần này không còn trần trừ nữa lập tức mở ra rồi đỡ người Lưu lão dược sư lên. Tống Tương bước tới thì tỉ mỉ kiểm tra quả thật không có gì khả nghi:
"Không lẽ là trúng độc?"
Nhìn kết quả kiểm tra, Chu Tiêu trầm giọng hỏi, thực ra Tống Tương cũng không nghĩ đến việc này thậm chí nàng còn lén triệu hồi tài nguyên không gian để kiểm tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016151/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.