Khi mặt trời xuống núi, Cận Tư Viễn và những người khách từ từ rời khỏi giường từng người một. Nhìn thấy Chu Tiêu ánh mắt Cận Tư Viễn vội vàng lảng tránh, hắn không ngờ rằng hắn lại có thể ngủ quên trong hoàn cảnh như vậy. Chu Tiêu thấy Cận Tư Viễn né tránh hắn thì mở lời trêu trọc:
"Ta không nghĩ tới người lại thích ngủ nhiều như vậy?"
"Đây là hoàn cảnh đặc biệt."
Cận Tư Viễn mỉm cười đi về phía Chu Tiêu vỗ nhẹ vào lưng hắn. Cận Tư Nguyệt nhìn vẻ mặt thờ ơ của Chu Tiêu lại nghĩ rằng hắn ta tức giận đệ đệ của mình thì vội vàng nói giúp:
"Công tử, chính chúng ta mới là người gây phiền phức đến cho mọi người, vì vậy mọi người đừng trách cứ Viễn nhi có được không.
" Tiểu Nguyệt cô nương đã nghĩ nhiều rồi, hắn cũng không vì chuyện nhỏ này mà sinh khí. "
Kể từ khi biết Cận Tư Nguyệt là tỷ tỷ của Cận Tư Viễn thì Tống Tương luôn không thoải mái mỗi khi nàng ta nói chuyện với Chu Tiêu. Mặc dù nàng biết cùng đi chung thuyền với nhau hòa hợp với nhau mới là tốt nhất nhưng không hiểu sao nàng lại không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Nghe Tống Tương nói như vậy rồi Cận Tư Nguyệt khẽ nói:
" Vậy là tốt rồi. "
Sau khi nói đùa biểu cảm của Cận Tư Viễn nghiêm túc trở lại.
" Huynh có phát hiện gì không? "
Sau khi được nghỉ ngơi đầy đủ tinh thần của tốt lên rất nhiều, tự nhiên không quên việc chính. Không phải một mình Cận Tư Viễn mà sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016149/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.