Đã quá canh ba nửa đêm mà nhi tử của Lưu lão dược sư vẫn chưa có ý định rời đi. Tống Tương nhìn Cận Tư Nguyệt và tiểu Cầm ngay bên cạnh bèn lên tiếng nói:
"Chúng ta trở về trước thay y phục, sẽ hội họp với bọn họ ở bên ngoài."
"Sao phải thay y phục, nếu lúc đó hắn rời đi thì phải làm sao?"
Cận Tư Viễn không hiểu Tống Tương định làm gì bèn lên tiếng hỏi. Còn Chu Tiêu thì gật đầu tán thành:
"Mọi người mau trở về đi."
Tống Tương bỏ qua câu hỏi của Cận Tư Viễn mà cười nói với Chu Tiêu:
"Nếu hắn ta rời đi thì ngươi hãy tìm cách giữ chân hắn ta lại một lát."
Nói xong Tống Tương nhìn Cận Tư Viễn một cách vô thức. Cận Tư Viễn bất giác rùng mình hai tay ôm chặt lấy ngực nói:
"Các người định làm gì?"
"Đừng lo ta sẽ không hy sinh ngươi đâu."
Tống Tương lạnh lùng chế nhạo Cận Tư Viễn. Quả thật hắn ở đây cả đêm rồi nên rất mệt mỏi nhìn bộ dạng của hắn vô cùng uể oải.
"Huynh trông chừng hắn, ta chợp mắt mắt một lát."
Giọng của Cận Tư Viễn càng nhỏ lại, hắn chầm chậm dựa vào vai Chu Tiêu lúc này hai mắt đã sớm nhắm lại hơi thở trở lên đều đều. Chu Tiêu không đẩy tiểu gia hỏa này ra dù sao thì hắn cũng chỉ là một đứa trẻ. Ngay khi Cận Tư Viễn chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên nhi tử của Lưu lão dược sư đột nhiên đứng dậy bỏ đi. Chu Tiêu tỉnh hẳn người hắn đứng dậy đồng thời đánh thức cả Cận Tư Viễn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016148/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.