Sau khi bóng dáng của Triệu Nghi Thanh biến mất khỏi y quán, sắc mặt Cận Tư Viễn liền trở lại bình thường.
"Lát nữa có chuyện gì vậy?"
Cận Tư Viễn nhìn Tống Tương nghiêm túc hỏi. Tuy rằng vừa rồi rất tức giận Triệu Nghi Thanh nhưng hắn vẫn nghe được Tống Tương còn có chuyện gì đó cần phải làm, hơn nữa hắn lại đang làm việc ở đây nên nhất định phải biết tiếp theo làm chuyện gì. Tống Tương đang ngồi trên ghế người hơi nghiêng về phía trước, nhìn Cận Tư Viễn thong thả đáp:
"Dược liệu trong kho phải được kiểm tra lại và bổ sung thêm. Ta đã liên hệ với những người thu hái dược liệu sáng nay bọn họ sẽ đến giao dược liệu."
Sau đó, khóe miệng Tống Tương nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Cận Tư Nguyệt đang ngồi bên cạnh:
"Cận công tử, mọi việc liên quan đến tiểu Nguyệt cô nương sao lại trở lên nóng nảy như vậy chứ?"
Cận Tư Viễn bắt gặp ánh mắt của Tống Tương, lạnh lùng đáp lại:
"Ngươi có ý gì?"
Tống Tương bật dậy ngồi thẳng ánh mắt đặt hết lên trên người Cận Tư Nguyệt chân thành nói:
"Tiểu Nguyệt cô nương, ta nói năng thẳng thắn có thể sẽ khó nghe một chút mong cô nương đừng để trong lòng."
"Tống đại phu, ta không sao nhưng sao tự nhiên cô lại nói như vậy."
Cận Tư Nguyệt cũng thấy bối rối sau khi nghe những gì Tống Tương nói. Khi nàng ta vừa xuất hiện ngày hôm qua đã gây ra rắc rối cho bọn họ. Chu Tiêu vẫn điềm tĩnh ngồi một bên uống trà, ánh mắt hắn lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016140/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.