Mặc dù trong phòng chính của y quán có tận sáu người ngồi, nhưng nó lại có vẻ yên tĩnh đến lạ thường. Tống Tương không phải người giỏi xã giao, hiện tại hoàn cảnh đặc biệt này nàng không muốn nói nhiều. Chu Tiêu thường ít nói, vì vậy hắn càng lầm lì.
Khi bị Cận Tư Viễn nhìn chằm chằm, bình thường Triệu Nghi Thanh là người tương đối dễ nói chuyện ở nơi đông người cũng có phần khó chịu. Lúc này mọi người không ai nói gì nữa mà nếm thử những chiếc bánh quế hoa của Cận Tư Nguyệt mang đến.
"Tỷ tỷ, tỷ thử nói xem mặt trời gần chúng ta hơn vào buổi trưa hay buổi sáng?"
Khi căn phòng đang im lặng, Tống Hoa và Tuấn nhi đột nhiên chạy vào khiến náo nhiệt hẳn lên. Tuấn nhi đã đến đây khám bệnh hai lần, kể từ đó mối quan hệ giữa tiểu tử này và Tống Hoa trở lên thân thiết, gần như không thể tách rời.
Lúc đầu khi Tống Hoa chưa tiếp xúc với những đứa trẻ khác, Tống Tương còn có chút lo lắng, bây giờ có Tuấn nhi rồi, nàng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ có điều nàng cảm thấy câu hỏi này rất quen thuộc. Trước khi Tống Tương đưa ra câu trả lời, Tuấn nhi đã chạy đến trước mặt Tống Tương thao thao bất tuyệt không khác ông cụ non:
"Tống Tương tỷ tỷ, đệ lại nghĩ rằng mặt trời buổi sáng gần chúng ta hơn, mặt trời lúc sáng sớm to bằng nóc xe ngựa, mặt trời buổi trưa chỉ như cái đĩa, đây không phải quá rõ ràng rồi sao xa thì nhỏ, lớn thì gần?"
"Chưa chắc."
Tống Tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016139/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.