Chu Tiêu ngày hôm qua bận đánh xe ngựa, cũng không biết mối quan hệ giữa nhị vị cô nương kia và Cận Tư Viễn. Hôm qua nghe Tống Tương nói, hắn lại cho rằng mọi người chỉ nói đùa mà thôi. Ai ngờ, hôm nay hắn cũng chỉ thuận tiện hỏi thăm vậy mà Cận Tư Viễn lại thẳng thắn thừa nhận điều đó. Chu Tiêu không khỏi kinh ngạc nhìn người trước mặt, như thể nhìn một sinh vật lạ.
"Cận Tư Viễn, ngươi mới lớn bao nhiêu, đây chẳng khác nào làm hại cô nương nhà người ta?"
Tống Tương ngồi kế bên nghe được lời này, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
"Vậy ý của ngươi muốn nói là ngươi đã đủ lớn rồi, có thể đi làm hại những cô nương khác?"
Vẻ mặt của Chu Tiêu lập tức thay đổi khi nghe thấy lời này, ánh mắt dán chặt trên người Tống Tương, trong đôi mắt sâu thẳm mọi cảm xúc đều được che dấu.
"Ta muốn làm hại, ta có cơ hội đó sao?"
Tống Tương cảm thấy buồn khi nghe điều này, Chu Tiêu quả thật đã đến tuổi bàn chuyện cưới gả, nếu đã không thuộc về mình thì cũng không nên lảng tránh mãi được. Hai người thoáng nhìn vào mắt nhau vài giây, Tống Tương đột nhiên di chuyển ánh mắt sang nơi khác.
"Nếu ngươi để ý đến cô nương nhà nào thì cứ nói cho ta biết, chúng ta có thể giúp ngươi, chúng ta trì hoãn việc chung thân đại sự của ngươi."
Trước khi Chu Tiêu chưa kịp nói gì, Cận Tư Viễn ở một bên đứng lên cười nói.
"Tống Tương, ngươi nói giống như đang ăn bình dấm ấy?"
Tống Tương ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016138/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.