Chương trước
Chương sau
Chu Tiêu ngày hôm qua bận đánh xe ngựa, cũng không biết mối quan hệ giữa nhị vị cô nương kia và Cận Tư Viễn. Hôm qua nghe Tống Tương nói, hắn lại cho rằng mọi người chỉ nói đùa mà thôi. Ai ngờ, hôm nay hắn cũng chỉ thuận tiện hỏi thăm vậy mà Cận Tư Viễn lại thẳng thắn thừa nhận điều đó. Chu Tiêu không khỏi kinh ngạc nhìn người trước mặt, như thể nhìn một sinh vật lạ.
"Cận Tư Viễn, ngươi mới lớn bao nhiêu, đây chẳng khác nào làm hại cô nương nhà người ta?"
Tống Tương ngồi kế bên nghe được lời này, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
"Vậy ý của ngươi muốn nói là ngươi đã đủ lớn rồi, có thể đi làm hại những cô nương khác?"
Vẻ mặt của Chu Tiêu lập tức thay đổi khi nghe thấy lời này, ánh mắt dán chặt trên người Tống Tương, trong đôi mắt sâu thẳm mọi cảm xúc đều được che dấu.
"Ta muốn làm hại, ta có cơ hội đó sao?"
Tống Tương cảm thấy buồn khi nghe điều này, Chu Tiêu quả thật đã đến tuổi bàn chuyện cưới gả, nếu đã không thuộc về mình thì cũng không nên lảng tránh mãi được. Hai người thoáng nhìn vào mắt nhau vài giây, Tống Tương đột nhiên di chuyển ánh mắt sang nơi khác.
"Nếu ngươi để ý đến cô nương nhà nào thì cứ nói cho ta biết, chúng ta có thể giúp ngươi, chúng ta trì hoãn việc chung thân đại sự của ngươi."
Trước khi Chu Tiêu chưa kịp nói gì, Cận Tư Viễn ở một bên đứng lên cười nói.
"Tống Tương, ngươi nói giống như đang ăn bình dấm ấy?"
Tống Tương ánh mắt trở lên hung dữ nhìn Cận Tư Viễn:
"Xú tiểu tử, ngươi thì biết cái gì chứ?"
Vừa nói Tống Tương vừa đưa tay chuẩn bị kéo tai Cận Tư Viễn. Làm sao Cận Tư Viễn lại có thể cho phép nàng đối xử với mình như thế này? Tên tiểu tử này vội vàng đứng dậy và chạy về phía cửa.
"Tống Tương, cho dù bây giờ ngươi là lão bản của ta thì ngươi cũng không được phép ra tay đánh ta."
Nhìn thấy Tống Tương và Cận Tư Viễn người đuổi kẻ chay, khóe miệng Chu Tiêu khẽ mỉm cười, chẳng lẽ suy nghĩ của Tống Tương đã thật sự bị Cận Tư Viễn đoán trúng? Nếu đúng là vậy, Chu Tiêu phải nhìn Cận Tư Viễn bằng ánh mắt khác. Tiểu tử kia thông minh láu lỉnh như vậy, so với Tống Tương quả thật kẻ tám lạng người nửa cân.
Loading...
Nhìn thấy Tống Tương sắp đuổi kịp, Cận Tư Viễn lùi lại một bước lớn, cũng không nhìn thấy hai tay của Tống Tương đâu nữa. Trước khi Cận Tư Viễn nhận ra điều khác lạ hắn chỉ cảm thấy lưng mình mềm nhũn. Hắn vội vàng đứng thẳng người, nhìn về phía sau, bắt gặp ánh mắt của Triệu Nghi Thanh:
"Mới sáng sớm có chuyện gì các ngươi đã ồn ào vậy?"
Triệu Nghi Thanh cười thay vì tức giận, nhìn mấy người trước mắt. Tống Tương đột nhiên trở nên nghiêm túc trở lại:
"Không có chuyện gì, chỉ là nói đùa vài câu."
Triệu Nghi Thanh cũng không có hỏi quá, theo chân Tống Tương bước vào phòng ngồi xuống, đem bánh ngọt cầm trên tay đặt ở trên bàn.
"Đây là bánh dứa mới làm, bánh mận, các ngươi có thể nếm thử."
Nghe nói có gì đó ăn, cảm giác khó chịu vừa rồi hình như chưa từng xảy ra. Cận Tư Viễn và Tống Tương cùng nhanh đưa tay ra lấy bánh ngọt trên bàn. Vừa ăn bánh, Tống Tương vừa nhìn Triệu Nghi Thanh cười nói:
"Triệu thiếu gia, làm sao ngươi biết chúng ta đã trở về?"
Tối hôm qua bọn họ trở về, cũng không có ai nói cho Triệu Nghi Thanh, Tống Tương có chút tò mò. Triệu Nghi Thanh nghe xong cũng khựng lại một lúc, sau đó liền cười nói:
"Ta chỉ là tới thử vận may, không ngờ các ngươi thật sự trở lại."
Nghe Triệu Nghi Thanh lời nói, động tác ăn uống của Tống Tương chậm lại đáng kể. Triệu Nghi Thanh không phải là một người rảnh rỗi cả ngày sao lại có thể quan tâm chuyện của chính mình nhiều như vậy, điều này khiến nàng không khỏi hoài nghi. Chỉ là quen biết Triệu Nghi Thanh cũng được một thời gian dài như vậy, hắn cũng không có làm ra chuyện gì xấu, Tống Tương cũng không nghĩ nhiều chỉ mỉm cười khẽ trả lời:
"Triệu thiếu gia thật có nhã hứng."
Triệu Nghi Thanh sửng sốt một chút, mới hỏi:
"Không biết ngày hôm trước các ngươi có kết quả gì không?"
Chu Tiêu cười nhẹ,
"Không thu được gì, khi chúng ta đến nơi nhà Lưu lão đại phu đã chuyển đi rồi."
"Chuyển đi rồi?"
Triệu Nghi Thanh vừa nghe lời này liền buột miệng hỏi, tuy rằng giọng điệu có chút kinh ngạc, nhưng trong mắt lại tràn đầy bình tĩnh. Cận Tư Viễn tuy còn trẻ nhưng đã nhiều năm lăn lộn trong thương trường, khi nhìn thấy biểu hiện của Triệu Nghi Thanh như vậy không tránh khỏi nghi ngờ.
"Có vẻ Triệu công tử dường như đã biết chắc kết quả là bọn họ sẽ chuyển đi?"
Khi Triệu Nghi Thanh đến Đức Nhân đường tìm người, Cận Tư Viễn đã phái người đến điều tra hắn ta, nhưng không có kết quả. Người này giống như từ trên trời rơi xuống không có quá khứ cũng không điều tra được gì đáng nghi. Chính vì vậy mà Cận Tư Viễn không thể dễ dàng tin được nam tử trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình.
Nhìn Tống Tương có quan hệ tốt với hắn, hắn không dám dễ dàng tiết lộ ra chuyện này. Nếu bọn họ thật sự cùng một giuộc khi hắn nói ra không phải là tự đẩy mình vào chỗ nguy hiểm sao? Mặc cho những lời lẽ đầy công kích của Cận Tư Viễn, trên mặt Triệu Nghi Thanh vẫn là một biểu cảm nhẹ nhàng:
"Chuyện này có gì mà khó đoán, nếu Lưu lão dược sư thật sự có tâm ma trong lòng, làm sao có thể thành thật ở nhà chờ các ngươi đến tìm chứ?" Khi nghe Triệu Nghi Thanh nói xong câu này, dường như Cận Tư Viễn thấy hắn đã quá cẩn trọng. Cận Tư Viễn nhìn Triệu Nghi Thanh, khóe miệng nở nụ cười nói:
"Triệu công tử thật sự rất thông minh."
Tuy rằng Chu Tiêu không nói nhiều, nhưng trong mắt hắn đã nhìn thấy tất cả những điều này. Gần đây hắn cũng được Cận Tư Viễn nhắc nhở và đột nhiên nhận ra rằng hắn biết quá ít về Triệu Nghi Thanh. Thoạt nhìn Tống Tương cùng Triệu Nghi Thanh thân thiết mỗi khi gặp nhau là dường như có rất nhiều chuyện để nói, Chu Tiêu cảm thấy có lẽ là do hắn đã suy nghĩ quá nhiều. Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, một bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở cửa y quán.
"Mọi người cứ tiếp tục bàn bạc, ta sẽ quay lại sau."
Nhìn sắc mặt Tống Tương và những người khác với vẻ mặt ngưng trọng, Cận Tư Nguyệt và tiểu Cầm xoay người bước ra ngoài.
Ngay khi Cận Tư Viễn nhìn thấy Cận Tư Nguyệt, hắn ta vội vàng đi về phía đó sốt ruột hỏi:
"Sao các người lại đến đây?"
Tống Tương nhìn hai người ở cửa, không nhanh không chậm bước tới mở lời:
"Tiểu Nguyệt cô nương, chúng ta cũng không còn việc gì nữa, đã tới rồi thì vào đây ngồi một lát rồi hãy đi."
Cận Tư Viễn vô thức liếc nhìn Triệu Nghi Thanh, nếu để hắn ta nhìn thấy tỷ tỷ mình, liệu có gây ra phiền phức không cần thiết không? Trước khi Cận Tư Viễn đưa ra quyết định, Cận Tư Nguyệt đã theo Tống Tương bước vào trong.
Hôm nay, ngay khi Cận Tư Viễn ra khỏi nhà trọ thì Cận Tư Nguyệt cũng thức dậy. Nhiều ngày qua Cận Tư Viễn ở ngoài đều trông cậy vào mấy người Tống Tương chăm sóc, cũng muốn đặc biệt cảm ơn mấy người họ. Bản thân Triệu Nghi Thanh cũng không có hứng thú với những người đến y quán này, nhưng khi nhìn thấy người đến là Cận Tư Nguyệt thì ánh mắt của hắn trở lên căng thẳng nhìn Cận Tư Nguyệt không chớp mắt.
Có lẽ là do bị Triệu Nghi Thanh đang nhìn mình chằm chằm nên Cận Tư Nguyệt thấy khó chịu, nàng xoay người rồi khẽ gật đầu với Triệu Nghi Thanh thay cho lời chào. Lúc tỷ tỷ bước vào y quán, Cận Tư Viễn lập tức đuổi theo, chặn tầm mắt của Triệu Nghi Thanh. Chu Tiêu và Cận Tư Nguyệt cũng biết nhau, và không thể tránh khỏi việc chào hỏi khi cô ấy đi vào:
"Tiểu Nguyệt cô nương."
"Tiểu Nguyệt, cái tên này thật thú vị."
Triệu Nghi Thanh vừa bị Cận Tư Viễn chặn tầm nhìn, lúc này cũng đang cố gắng hết sức để Cận Tư Nguyệt nhận ra sự có mặt của mình, chỉ cần có cơ hội là sẽ đưa chân vào. Cận Tư Viễn nhìn ra ý đồ của Triệu Nghi Thanh thì hừ lạnh:
"Liên quan gì đến ngươi?"
Cận Tư Nguyệt không biết tại sao thù địch của Cận Tư Viễn với người này lại nặng nề như vậy. Nàng vội vàng xin lỗi Triệu Nghi Thanh, sợ rằng bên ngoài hắn ta có thể gây khó dễ cho Cận Tư Viễn.
"Cong tử, tính tình của Viễn nhi có phần nóng nảy, nói năng không giữ quy củ, xin đừng để bụng."
Triệu Nghi Thanh sửng sốt khi nghe Cận Tư Nguyệt gọi Cận Tư Viễn một cách thân mật như vậy. Sau đó hắn ta nhìn Cận Tư Nguyệt và mỉm cười hỏi:
"Ta mạo muội xin hỏi tiểu Nguyệt cô nương và Cận thiếu gia là có mối quan hệ gì?"
Ngay khi lời nói của Triệu Nghi Thanh được nói ra, Cận Tư Viễn đã cướp lời luôn:
"Nàng ấy là tiểu thiếp của ta, tốt nhát là ngươi tránh xa nàng ta ra một chút."
Sau khi nghe những lời này của Cận Tư Viễn, sắc mặt của Triệu Nghi Thanh trầm xuống, người mà hắn cất công tìm kiếm bấy lâu nay hóa ra lại là tiểu thiếp của một đứa trẻ tuổi mới lớn, sự thật này khiến hắn khó có thể chấp nhận được. Triệu Nghi Thanh cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, hắn nhìn Cận Tư Viễn và mỉm cười:
"Cận thiếu gia thật biết nói đùa."
"Ai thèm đùa với ngươi, bọn họ đều biết."
Vì lý do nào đó, Cận Tư Viễn không có ấn tượng tốt về Triệu Nghi Thanh, khi nói chuyện luôn dùng giọng khó chịu. Vừa nói hắn vừa chỉ vào Tống Tương và Chu Tiêu đang ngồi một bên. Trong lòng không tin, Triệu Nghi Thanh đưa mắt nhìn về phía hai người đang ngồi ăn bánh, trong mắt hiện lên vẻ nghi vấn. Tống Tương nuốt thức ăn trong miệng, nghiêm túc gật đầu với Triệu Nghi Thanh,
"Chúng ta cũng chỉ mới biết chuyện ngày hôm qua."
Cận Tư Nguyệt không biết chuyện gì đang xảy ra vừa nãy, vì vậy nàng cười giải thích khi họ không thể chấp nhận thực tế này:
"Mọi người không biết là chuyện bình thường, ta chưa bao giờ ra khỏi Đức Nhân đường. Nếu Viễn Nhi không đi ra ngoài, có lẽ ta cũng sẽ không có cơ hội được quen biết mọi người."
Cũng phải thôi, chuyện này khiến ai nghe được đều thật khó chấp nhận. Trong thời đại này người ở vị trí như của Cận Tư Viễn, xuất thân trong đại gia tộc thì chuyện có tiểu thiếp không phải là chuyện hiếm lạ gì.
Mặc dù biết là vậy nhưng Triệu Nghi Thanh quả thực không thể chấp nhận được sự thật khi biết người con gái bấy lâu nay mình tương tư trong lòng lại là tiểu thiếp của tên tiểu tử Cận Tư Viễn kia. Thấy bầu không khí của mọi người đều nặng nề, tiểu Cầm đặt hộp đựng thức ăn trong tay xuống bàn.
"Thời gian vừa qua thật sự phiền mọi người chăm sóc thiếu gia, thay lời cảm tạ tiểu thư đã tự tay làm bánh quế hoa, các vị thưởng thức."
Tống Tương và Chu Tiêu không để tâm đến cách xưng hô của tiểu Cầm, nhưng lúc này Triệu Nghi Thanh lại không như vậy. Nghe tiểu Cầm nói xong Triệu Nghi Thanh nhìn chằm chằm tiểu Cầm bằng đôi mắt dò xét, và nói từng chữ:
"Nếu tiểu Nguyệt cô nương là thiếp thất của Cận công tử thì sao ngươi có thể gọi nàng ta là tiểu thư?"
Ngay khi Triệu Nghi Thanh dứt lời thì Chu Tiêu và Tống Tương lại nổi lên tầng nghi ngờ. Cận Tư Nguyệt và tiểu Cầm hiếm khi tiếp xúc với nhiều người nên đương nhiên trong tình huống này họ trở lên lúng túng và chưa biết phải trả lời như thế nào thì may thay Cận Tư Viễn đã chen ngang vào câu chuyện giữa tiểu Cầm và Triệu Nghi Thanh với giọng khinh khỉnh:
"Triệu công tử bọn họ gọi gì thì tùy thích, ngươi cần gì phải để ý nhiều như vậy?"
"Ta chị buột miệng hỏi, Cận thiếu gia không cần phải tỏ ra khó chịu như vậy chứ?"
Trước mặt nhiều người như vậy, Triệu Nghi Thanh không muốn tranh luận với một đứa trẻ thiếu niên về vấn đề này, vì vậy hắn không nói gì nữa chỉ tủm tỉm cười. Cận Tư Viễn thấy hắn không còn nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ mình nữa nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tiểu tử này chỉ vào chiếc bánh quế hoa trên bàn, trên mặt khẽ nở một nụ cười.
"Bánh quế hoa này rất ngon, các ngươi có thể nếm thử."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.