Kể từ khi Cận Tư Nguyệt và tiểu Cầm lên xe ngựa, bầu không khí trong xe có phần trầm mặc. Cận Tư Viễn thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cận Tư Nguyệt và dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng hắn ta lại không mở miệng nói gì. Trước đây, Tống Tương quan tâm đến chuyện của Cận Tư Viễn hơn vì hai người họ là đối thủ của nhau. Còn bây giờ khi bọn họ đã trở thành công sự của nhau thì Tống Tương tự nhiên sẽ không hỏi chuyện riêng của người khác. "Cô có phải là Tống đại phu không? Ta từng nghe nói y thuật của cô rất cao minh. Chuyện hôm nay phải đa tạ cô rất nhiều." Có lẽ là do bầu không khí dị thường trong xe ngựa khiến tiểu Cầm có chút khó chịu nên đã mở lời làm tan đi không khí quỷ dị này. Bình thường Tống Tương không để ý tới câu nệ tiểu tiết nhiều nhưng khi nghe tiểu Cầm chủ lên tiếng, mà nàng ta chỉ là một hạ nhân lại mở miệng nói với nàng những chuyện không liên quan gì đến bản thân nàng ta, đương nhiên trong lòng Tống Tương nổi lên hứng thú. Tống Tương khẽ gật đầu: "Không có gì." Nói xong, Tống Tương trầm mặc một hồi, sau đó tiếp tục hỏi: "Tại sao các ngươi lại gặp phải những người này?" Vừa nói xong, tiểu Cầm bất lực thở dài, trên mặt tràn đầy oán giận: "Chỉ là hai người chúng ta bất cẩn. Sau khi ra khỏi nhà của Tống đại phu liền muốn tìm một chỗ ở. Không ngờ khi đi nhầm vào một con hẻm hẻo lánh, kết cục thành ra như vậy." Nói xong tiểu Cầm không khỏi rùng mình khi nghĩ lại những chuyện vừa qua. Nghe nàng ta nói xong, Tống Tương trở nên quan tâm hơn: "Các ngươi đi đến nhà của ta sao?" "Đúng vậy, sau khi hai người chúng ta ra khỏi Đức Nhân đường, sau nhiều lần dò hỏi, chúng ta biết được rằng thiếu gia đang làm việc trong y quán của Tống đại phu nên chúng ta cùng đi đến y quán của cô." Tiểu Cầm nghiêm túc gật đầu đáp lại câu hỏi của Tống Tương. Cận Tư Viễn không biết tại sao Tống Tương lại hỏi những câu này, vì vậy anh vội vàng chuyển chủ đề. "Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa mới tới nơi?" Trước khi Tống Tương kịp trả lời, Cận Tư Nguyệt đã lên tiếng hỏi: "Các ngươi đang đi đâu vậy?" "Chúng ta đi tìm Lưu lão dược sư." Loading... Cận Tư Viễn kiên nhẫn trả lời những lời của Cận Tư Nguyệt. Nói đến chuyện đi đường, trong lòng Tống Tương tràn đầy tức giận, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại trở thành kẻ mù đường: "Trên đường quay lại chúng ta cũng chỉ có thể tìm người để hỏi chứ bây giờ ta cũng không biết còn phải đi bao lâu nữa." Cận Tư Nguyệt trong xe ngựa nhận ra tính nóng nảy của Cận Tư Viễn hiển nhiên đã giảm đi rất nhiều. Bình thường khi nghe được câu trả lời không rõ ràng của Tống Tương, tiểu tử này không nổi nóng mới là. Vậy mà trong xe ngựa giờ này vẫn im lìm. Cận Tư Nguyệt chưa bao giờ tiếp xúc với nhiều người nên lúc này lại cảm thấy cô cùng hiếu kì lên tiếng hỏi: "Tống đại phu, vết thương trên mặt của tiểu Cầm thế nào rồi?" Vừa rồi nàng ta chỉ quan tâm đến Cận Tư Viễn, lúc này Cận Tư Nguyệt mới nhận ra rằng khuôn mặt của tiểu Cầm cũng có vết thương. Tống Tương chưa kịp trả lời, tiểu Cầm đã nhanh nhảu đáp lại trước: "Tiểu thư, người không cần quá lo lắng vừa rồi Tống đại phu đã băng bó cho em rồi." Nghĩ đến hành động lưu loát dứt khoát vừa rồi của Tống Tương, tiểu Cầm không khỏi bội phục mà tiếp tục mở miệng khen ngợi: "Tiểu thư, y thuật của Tống đại Phu thật cao minh, sau khi em được cô ấy bôi thuốc cho trên mặt không còn thấy bị đau rát nữa!" Cận Tư Nguyệt nhìn Tống Tương mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng: "Đa tạ Tống đại phu!" Nói xong trên mặt Cận Tư Nguyệt vẫn không hết lo lắng hỏi: "Tống đại phu, vết thương trên mặt của tiểu Cầm sẽ không để lại sẹo phải không?" Cận Tư Nguyệt là người thấm thía nỗi khổ sở khi dung nhan có khiếm khuyết, hơn nữa nàng ta và tiểu Cầm cùng sống với nhau từ nhỏ vốn tỷ muội tình thâm. Nếu không phải vì nàng bỏ chạy một mình thì tiểu Cầm sẽ không bị thương. Trong nhiều năm như vậy, Cận Tư Nguyệt cũng biết khuôn mặt quan trọng như thế nào đối với một cô gái, vì vậy nàng không muốn tương lai của tiểu Cầm giống như nàng bây giờ. Nếu thực sự như vậy có lẽ nàng phải day dứt cả đời. Nghe Cận Tư Nguyệt hỏi, Tống Tương lắc đầu: "Vết thương của tiểu Cầm cô nương không sâu nên không có gì nghiêm trọng, cũng may hôm nay kịp thời xử lý sẽ không để lại sẹo." Nói xong, Tống Tương mới nhớ ra tấm màn che trên mặt của Cận Tư Nguyệt không khỏi khó hiểu. "Mạo muội xin hỏi cô nương xưng hô là gì, tại sao lúc nào cũng đeo mạng che mặt?" Đôi mắt Cận Tư Nguyệt rõ ràng là sửng sốt khi có người nhắc đến mạng che mặt của nàng, thoáng sửng sốt qua đi sắc mặt Cận Tư Nguyệt nhanh chóng khôi phục trở lại bình thường. Nàng ngượng ngùng trả lời: "Nếu Tống đại phu không chê cười thì cứ gọi ta là tiểu Nguyệt. Ta đã đeo mạng che mặt này từ khi còn nhỏ. Nay thành thói quen không muốn tháo ra." Vừa nói Cận Tư Nguyệt còn ngập ngừng, Tống Tương biết rằng nàng ta không nói sự thật. Nhưng bây giờ những người này tạm thời vô hại với cuộc sống gia đình nàng, nên nàng không tiếp tục chất vấn nữa. So với sự điềm tĩnh của Cận Tư Nguyệt, Cận Tư Viễn lại không được như vậy, hắn ta cáu kỉnh nói: "Tống Tương, người ta muốn đeo mạng che mặt là việc của họ, sao ngươi lại có thể quản được nhiều như vậy chứ?" Tống Tương đang định phản bác lại, thì Cận Tư Viễn đã bị Cận Tư Nguyệt gõ nhẹ vào đầu rồi giáo huấn rồi: "Viễn nhi, không được cư xử thô lỗ Tống đại phu là ân nhân của chúng ta đấy." Cận Tư Viễn, là người tính khí luôn thất thường, lúc này ở trước mặt Cận Tư Nguyệt hoàn toàn thành một con người khác, lúc này thay vì tức giận, hắn lại nở một nụ cười ngốc nghếch. Điều mà Tống Tương Tư không thể ngờ tới nhất là Cận Tư Viễn đã chủ động xin lỗi mình. "Vừa rồi là ta đã mạo phạm. Việc hôm nay xin đa tạ ra tay tương trợ." Khoé miệng Tống Tương miệng nhếch lên một nụ cười trêu đùa: "Xem biểu hiện của ngươi cho thấy trong lòng ngươi, tiểu thiếp này phân lượng đã đủ nặng rồi." "Tống đại phu, cô đi tìm Lưu lão dược sư là có chuyện gì sao?" Cận Tư Nguyệt không muốn tiếp tục chủ đề đáng xấu hổ này, liền đổi chủ đề. Tống Tương hơi nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. "Cô nương chắc từng nghe sự việc trước đây ở Đức Nhân đường. Chúng ta muốn tìm đến Lưu lão dược sư muốn hỏi xem chuyện là thế nào?" Nghĩ rằng từ lúc nàng đồng ý cho Cận Tư Nguyệt đi theo thì không còn là người ngoài nữa nên Tống Tương không có ý giấu giếm. Cận Tư Nguyệt im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: "Nếu ông ấy thực sự có vấn đề, vậy mấy người có thể dễ dàng tìm ra ông ấy hay không?" Cận Tư Nguyệt nói xong, Cận Tư Viễn và Tống Tương nhìn nhau. Ba người bọn họ lúc đi ra ngoài cũng không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại xem ra lần này đi ra ngoài thật sự sẽ phí công vô ích. Nhưng dù sao họ đã đi được nửa đường rồi, nên bọn họ sẽ tiếp tục đi thay vì quay trở lại. Không lâu sau, Chu Tiêu dừng xe ngựa, vén màn lên ngó vào bên trong xe nói: "Phía trước có một cái thôn, các ngươi ở chỗ này chờ ta, để ta đi qua hỏi thăm một chút." Nói xong, Chu Tiêu cầm lấy địa chỉ trên tay đi hỏi, đi được một đoạn thì gặp một tiều phu chuẩn bị về nhà ăn trưa, Chu Tiêu bước tới lên tiếng hỏi: "Vị huynh đài này làm phiền huynh chỉ cho ta biết đường đi đến nơi ghi trong này được không?" Tiều phu nhìn địa chỉ trên tờ giấy rồi nhìn Chu Tiêu, trên mặt nở một nụ cười giản dị. "Vị công tử này, ngươi đọc chữ trên tờ giấy này cho ta nghe, ta nghe không biết chữ." Hầu hết người dân trong thôn này đều không biết chữ, từ nhỏ bọn họ đều nghĩ rằng không nhất thiết phải đi học, bây giờ Chu Tiêu lại hỏi như vậy thì họ mới nhận ra học chữ rất quan trọng, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ với Chu Tiêu. Chu Tiêu cũng ngượng ngùng cười cười, kiên nhẫn đọc chữ viết trên giấy rồi hỏi: "Xin hỏi huynh đài có biết đường vào thôn Y Thuỷ không?" Người này nghe xong sắc mắt trở nên nghiêm trọng hơn nhiều: "Ngươi đến đây làm gì?" Chu Tiêu nhìn biểu hiện liền ra điều gì đó và lên tiếng trấn an người tiều phu: "Vị đại ca này huynh không cần phải căng thẳng như vậy, chúng ta đến đây chỉ là để tìm người." Tiều phu cười: "Hóa ra là tìm người, tưởng các ngươi đi đến làm cái gì khác." Ngôi làng này vốn rất nghèo, sự xuất hiện của một người lạ như Chu Tiêu khiến người tiều phu lo lắng rằng Chu Tiêu sẽ là người mang đến phiền phức cho thôn này. Sau khi nghe Chu Tiêu nói ra mục đích thì người tiều phu mới buông lỏng: "Ta không biết ngươi đến tìm ai, đây là thôn Y Thuỷ rồi." "Tôi không biết huynh đài đã từng nghe nói đến một lão dược sư họ Lưu mà cách đây không lâu, vừa về nhà dưỡng lão." Tống Tương thấy Chu Tiêu đã lâu không trở lại, cho rằng có chuyện nên liền đi tới. Vừa nghe thấy lời người tiều phu nói xong thì nàng xen vào hỏi luôn. Nhìn thấy Tống Tương vừa trong xe ngựa đi ra, người tiều phu biết Tống Tương cùng Chu Tiêu đi cùng nhau, cho nên cũng không có gì ngạc nhiên. Sau khi nghe những gì Tống Tương nói, tiều phu trở nên quan tâm ngay lập tức: "Các ngươi muốn hỏi Lưu lão đại phu trước đây từng làm việc ở Đức Nhân đường trong thị trấn sao?" Thấy người tiều phu có phản ứng lớn như vậy, Tống Tương vội vàng gật đầu: "Vâng, đúng là ông ấy cảm phiền có thể dẫn chúng tôi đi tìm ông ấy được không?" "Các ngươi không biết sao? Lưu đại phu sau khi về thôn được mấy ngày thì lại mang theo một nhà già trẻ rời đi hết. Sao các ngươi bây giờ mới đi tìm ông ấy?" Xem ra những gì Tống Tương suy đoán không sai, Lưu lão dược sư này quả thật có vấn đề. Nếu không, ở cái tuổi già như vậy, làm sao ông ấy có thể dời bỏ quê hương, đi nơi khác? Chu Tiêu nghe vậy cũng không khỏi ngạc nhiên hỏi tiếp: "Vậy huynh có biết bọn họ đã đi đâu không?" Người tiều phu lắc đầu: "Chuyện đó thì ta không biết, ta chỉ biết rằng Lưu lão đại phu rất vui vẻ khi rời đi, ông ta và con trai nói muốn đi để hưởng phúc." "Huynh có biết bọn dọn đi khi nào không?" Tống Tương hỏi tiếp, người tiều phu cảm thấy bất lực, nhưng anh ta vẫn cố suy nghĩ một chút để giúp hai người lần ra manh mối. "Mới sáu hoặc bảy ngày thôi. Các ngươi tới đây thật sự là phải mất công một chuyến." "Bảy tám ngày." Tống Tương khẽ lẩm bẩm con số, nhớ lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày gần đây. Cảm thấy hai người Tống Tương không có gì muốn hỏi nữa người tiều phu vừa xốc bó củi lên trên lưng, vừa nói: "Hai người nếu không còn chuyện gì, ta phải về nhà ăn cơm rồi." Tống Tương Tư ngây người gật đầu, sau đó lại gọi với theo người tiều phu: "Đại ca, lúc trước bọn họ ở nơi nào, ngươi có biết không? " Các ngươi cứ đi theo con đường này, nhà cuối cùng trong thôn là nhà của bọn họ. " Tiều phu không nóng không lạnh mỉm cười chỉ đường cho Tống Tương rồi mới trở về nhà. Tống Tương không dám lãng phí thời gian, lập tức trở lại xe ngựa, vội vàng đi về phía nhà Lưu lão đại phu. Cận Tư Viễn nhìn Tống Tương tức giận cũng không dám hỏi thêm, chỉ lẳng lặng quan sát xung quanh. Tới cửa nhà Lưu lão đại phu, Tống Tương nhìn thoáng qua đã thấy có cỏ mọc trong sân. Trong vườn rau trái xanh mướt trĩu quả, cỏ dại chỉ mới mọc, chắc là do không có người chăm sóc. Cận Tư Nguyệt nhìn đống rau ngoài sân thở dài cùng với ánh mắt đầy chua xót " Vườn rau xanh tốt như vậy sao lại bỏ hoang như vậy?" Tống Tương đứng sang một bên, ngơ ngác nhìn mảnh đất trước mặt, thầm nghĩ chắc có chuyện lạ. Nếu họ đã muốn chuyển đi từ lâu, tại sao họ phải dốc lòng chăm sóc vườn rau nhỏ này?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]