Kể từ khi Cận Tư Nguyệt và tiểu Cầm lên xe ngựa, bầu không khí trong xe có phần trầm mặc. Cận Tư Viễn thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cận Tư Nguyệt và dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng hắn ta lại không mở miệng nói gì.
Trước đây, Tống Tương quan tâm đến chuyện của Cận Tư Viễn hơn vì hai người họ là đối thủ của nhau. Còn bây giờ khi bọn họ đã trở thành công sự của nhau thì Tống Tương tự nhiên sẽ không hỏi chuyện riêng của người khác.
"Cô có phải là Tống đại phu không? Ta từng nghe nói y thuật của cô rất cao minh. Chuyện hôm nay phải đa tạ cô rất nhiều."
Có lẽ là do bầu không khí dị thường trong xe ngựa khiến tiểu Cầm có chút khó chịu nên đã mở lời làm tan đi không khí quỷ dị này. Bình thường Tống Tương không để ý tới câu nệ tiểu tiết nhiều nhưng khi nghe tiểu Cầm chủ lên tiếng, mà nàng ta chỉ là một hạ nhân lại mở miệng nói với nàng những chuyện không liên quan gì đến bản thân nàng ta, đương nhiên trong lòng Tống Tương nổi lên hứng thú. Tống Tương khẽ gật đầu:
"Không có gì."
Nói xong, Tống Tương trầm mặc một hồi, sau đó tiếp tục hỏi:
"Tại sao các ngươi lại gặp phải những người này?"
Vừa nói xong, tiểu Cầm bất lực thở dài, trên mặt tràn đầy oán giận:
"Chỉ là hai người chúng ta bất cẩn. Sau khi ra khỏi nhà của Tống đại phu liền muốn tìm một chỗ ở. Không ngờ khi đi nhầm vào một con hẻm hẻo lánh, kết cục thành ra như vậy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016135/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.