Mấy người bọn họ đi qua vài căn nhà cuối cùng cũng đến trước cổng nhà Lưu lão dược sư. Bố trí trong khoảng sân nhỏ của căn nhà này rất có dụng ý, nó không giống như những căn nhà khác quanh đây. Chu Tiêu quay đầu nhìn Cận Tư Viễn:
"Tiền công ở Đức Nhân đường của ngươi có vẻ không thấp chút nào."
"Đương nhiên, ai như các ngươi tiền công trả cho ta không bằng tiền tiêu vặt của hạ nhân ở Đức Nhân đường."
Cận Tư Viễn hai tay chống nạnh rồi cong môi vừa nói vừa nhìn sang Chu Tiêu không khác gì nàng dâu nhỏ. Tống Tương nhìn về phía Cận Tư Viễn hừ lạnh một tiếng:
"Nếu không phải ta thu nhận ngươi, thì giờ này không biết ngươi đang làm cái gì nữa?"
Tống Tương nói rất đúng, Cận Tư Viễn phải ngậm miệng lại vì không biết phải nói cái gì. Cận Tư Nguyệt nhìn Cận Tư Viễn và Tống Tương đang cãi nhau, khóe miệng nở một nụ cười nhạt. Con người ta không lựa chọn được xuất thân nhưng lại có thể lựa chọn được có hay không nỗ lực phấn đấu. Mấy người đã đứng ở ngoài cổng một hồi lâu Cận Tư Viễn hắng giọng rồi lên tiếng hỏi:
"Chúng ta cứ đứng ở cửa như thế này cũng không hay, các người xem có nên đi vào trong không?"
Bây giờ là buổi trưa và những người ra ngoài làm việc lần lượt trở về nhà. Nếu họ nhìn thấy một đám người như vậy đang đứng trước mặt của nhà người khác, không họ sẽ nghĩ gì nữa.
"Vậy thì vào trong đi."
Tống Tương nói rất bình tĩnh, giống như đang vào nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016136/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.