Chương trước
Chương sau
Tên cướp ngay lập tức nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, liền chạy theo hướng của Cận Tư Nguyệt. Lúc trước bọn họ cướp thấy Cận Tư Nguyệt thành thật nên buông lỏng cảnh giác. Thêm việc cướp được của Cận Tư Nguyệt nên mấy ngày tơi bọn chúng không cần phải làm gì. Thành ra không có hứng thú với xe ngựa chạy tới. Tên cầm đầu nhìn thấy Cận Tư Nguyệt bỏ trốn liền tức giận không cân nhắc nặng nhẹ khiến khuôn mặt của tiểu Cầm đã đẫm máu. Hắn gầm lên
"Dám chơi ông đây."
Từ nhỏ đến giờ tiểu Cầm chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nước mắt tự dưng trào ra nhỏ lên vết thương. Nước mắt và máu trộn lẫn vào nhau nhìn vết thương càng đáng sợ, tiểu Cầm đau đớn không thể nói nên lời. Ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào hướng Cận Tư Nguyệt rời đi, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, mong rằng người trên xe là người tốt và có thể cứu được tiểu thư.
Có vẻ như sau khi nghe thấy tiếng kêu của tiểu Cầm, bước chân của Cận Tư Nguyệt dần dần chậm lại. Cô quay lại nhìn tiểu Cầm, tự hỏi mình có nên tiếp tục chạy về phía trước hay không. Cô không biết người ngồi trên xe ngựa kia, bọn họ thật sự có thể cứu mình sao? Nếu nàng thực sự được cứu đi, vậy còn tiểu Cầm phải làm sao? Liệu những người đó có để cứu cả tiểu Cầm nữa không?
"Tiểu thư, chạy mau."
Nhìn thấy Cận Tư Nguyệt dường như chậm lại, tiểu Cầm không quan tâm đến vết thương trên mặt, hét lớn. Ngay khi Cận Tư Nguyệt đang do dự, những người phía sau nàng đã đuổi kịp và túm được nàng.
"Được rồi, xem ngươi còn chạy được nữa không?"
Cận Tư Nguyệt bất lực thở dài, xem ra hôm nay nàng không thể thoát khỏi kiếp nạn này. Vốn dĩ những người đó chưa làm ra chuyện quá phận với bọn họ, nhưng bây giờ xảy ra chuyện như thế này, nhất định bọn chúng sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ.
Cận Tư Nguyệt bất lực thở dài, tất cả chuyện này chỉ có thể thuận theo ý trời. Giữa lúc nàng nhắm mắt sẵn sàng đón nhận thiên mệnh, đột nhiên cảm thấy bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình buông lỏng. Nàng liền mở mắt ra, chỉ thấy tên cướp vừa kéo mình đang nằm bẹp trên mặt đất. Cận Tư Nguyệt vội vàng quay người lại, nhìn thấy Tống Tương phía sau, hai mắt đều sáng lên.
"Tống đại phu?"
Những tên khác chạy tới nơi thì đã muộn, nhìn thấy đồng bọn bị thương nằm dưới đất thì tên cầm đầu tay đang nắm giữ tiểu Cầm cũng không ngoại lệ nơi lỏng tay thả tiểu Cầm, liền lao về phía Tống Tương Tư. Tống Tương nhìn đám người này trước mắt, hai bàn tay nàng nắm chặt hừ lạnh một tiếng.
Hôm nay nàng vì chuyện lạc đường mà thấy khó chịu, đang lo lắng không biết có chỗ nào để phát tiết, thì vừa hay một nhóm người như vậy lại xuất hiện. Đứng bên cạnh Tống Tương, Cận Tư Nguyệt quan tâm nhắc nhở:
"Tống đại phu, cẩn thận."
Tiểu Cầm ngay lập tức cảm thấy an tâm khi thấy tiểu thư của mình được bảo vệ. Cô lợi dụng lúc không ai để ý nên nhanh chóng lao về hướng của Cận Tư Nguyệt. Lúc này Cận Tư Viễn ở trên xe vừa thay xong y phục, nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh giết thì không khỏi khiếp sợ. Ấp úng nói:
"Các ngươi.. ngươi, lúc nãy con đường này vẫn còn tốt, sao lúc này lại xảy ra chuyện như vậy?"
Loading...
Nhìn thấy Chu Tiêu vẫn bình tĩnh ngồi trên xe ngựa, khóe miệng Cận Tư Viễn gợn lên nụ cười như không cười
"Tại sao ngươi không đến giúp Tống Tương, ngươi không sợ nàng ta bị tổn thương sao?"
Chu Tiêu khẽ cười:
"Chỉ bằng mấy người này, nàng ấy có thể dễ dàng đối phó."
"Ngươi không phải là tên đầu gỗ đấy chứ? Cho dù nàng ta có thể đánh bại nó hay không là việc của nàng ta, còn việc có đi giúp nàng ta một tay hay không lại là việc của ngươi."
Cận Tư Viễn không đồng ý với lời nói của Chu Tiếu bèn lên tiếng chê bai. Nghe xong lời này, Chu Tiêu trong lòng có chút chấn động, thật sự không nên đi xem một chút sao? Trước khi Chu Tiêu có thể đưa ra quyết định, Cận Tư Viễn đã lao ra trước hắn. Khi Chu Tiêu nhìn thấy Cận Tư Viễn đã đi qua, hắn hốt hoảng.
"Ngươi không biết võ công, đến đấy chỉ vướng chân vướng tay mà thôi."
Chu Tiêu vội vàng đi theo Cận Tư Viễn kéo hắn trở lại. Trên thực tế, hắn ở lại trên xe ngựa, phần lớn nguyên nhân là bảo vệ Cận Tư Viễn, tiểu tử này không biết võ công, nếu lúc này nó rời đi, chẳng phải sẽ dễ dàng bị bọn cướp làm tổn thương sao?
Mặc dù hiện tại Cận Tư Viễn đã không còn là đường chủ nữa, nhưng nếu xảy ra chuyện gì xảy ra với tiểu tử này e rằng Đức Nhân đường sẽ không bỏ qua cho bọn họ rồi y quán của Tống Tương cuối cùng sẽ lâm vào cảnh khốn cùng.
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ gấp gáp của Cận Tư Viễn, Chu Tiêu không khỏi tò mò. Chuyện gì đang xảy ra thế này, tiểu tử này bình thường luôn bàng quan sao hôm nay lại quan tâm đến chuyện của người khác như vậy? Khi Tống Tương nhìn Cận Tư Viễn đi tới, sắc mặt nàng ta càng trở nên lạnh lùng:
"Ai kêu các ngươi tới đây?"
Tống Tương vừa dứt lời thì Chu Tiêu liền xuất hiện ở bên cạnh nàng.
"Ta sẽ giải quyết những người này, nàng đưa bọn họ rời đi trước."
Sau trận đấu vừa rồi, Tống Tương quả thực có chút mệt mỏi, nếu chỉ có một mình cô thì thật sảng khoái, những người này đâu là đối thủ của cô. Bây giờ cô vẫn phải bảo vệ những người phía sau, tự nhiên có chút sợ hãi. Tống Tương quay đầu lại nhìn Cận Tư Viễn đang nắm tay cô gái che mặt, trợn mắt sốt ruột.
"Cận Tư Viễn, cô nương này chỉ bị kiệt sức thôi, sao ngươi không ngoan ngoãn ngồi trên xe ngựa mà xuống đây làm gì?"
Lúc này tiểu Cầm cũng đi tới gần bọn họ, vừa nhìn thấy Cận Tư Viễn thì mừng rỡ hét lên một tiếng:
"Thiếu gia."
Đôi mắt Tống Tương hơi nheo lại, vẻ mặt phức tạp nhìn những người xung quanh. Có lẽ do khó chịu khi bị Tống Tương b nhìn, Cận Tư Viễn xấu hổ ho khan một tiếng:
"Tống Tương, hôm nay cảm ơn ngươi."
Tống Tương không để ý tới Cận Tư Viễn, kiên quyết nhìn chằm chằm Cận Tư Nguyệt, nàng im lặng hồi lâu rồi chậm rãi nói:
"Cô nương, chúng ta từng gặp nhau."
Cận Tư Nguyệt hơi cúi đầu,
"Tống đại phu nhận nhầm người rồi sao? Chúng ta gặp nhau khi nào vậy?"
"Phải không?"
Tống Tương Tư lên giọng khi nghe lời cô nương che mặt nói. Khiến người nghe có cảm giác run sợ như đang bị thẩm vấn. Khi mọi người đang ngượng ngùng thì những tên cướp bị Chu Tiêu lôi đến trước mặt quỳ xuống van xin:
"Đại hiệp có thể đem hai người này đi, chúng ta tuyệt đối không có ý kiến chỉ xin đại hiệp đừng tiếp tục đánh chúng sát nữa có được không?"
Nhìn đám người, Cận Tư Viễn tràn đầy lửa giận, anh ta đi về phía trước và đá tên cầm đầu một đá.
"Ngươi dám tổn thương họ?"
Tống Tương chưa bao giờ nhìn thấy Cận Tư Viễn tức giận như vậy, lúc này khoanh tay trước ngực xem chuyện tốt ngay trước mắt, khóe miệng nở nụ cười.
"Viễn nhi, mau trở lại."
Cô nương đeo mạng che mặt đã sớm cảm thấy khó chịu.
"Bọn họ không làm gì chúng ta, mau quay lại đây."
Tiểu Cầm đang đứng một bên cũng lo lắng nhìn chằm chằm vào Cận Tư Viễn. Tống Tương quay đầu lại nhìn hai tiểu cô nương, sau đó nàng mới phát hiện trên mặt tiểu Cầm đang bị thương. Tống Tương không còn hứng thú xem chuyện vui ban nãy nữa mà nâng cằm tiểu Cầm lên xem xét.
"Ngươi bị thương rồi?"
Ngoại trừ Cận Tư Nguyệt, tiểu Cầm chưa tiếp xúc thân mật với ai như vậy bao giờ, trong mắt nàng ta lúc này tràn đầy hoảng sợ. Nàng chỉ gật đầu mà không biết tại sao mình không nói lên lời:
"Mau đi theo ta, để ta giúp em xử lý vết thương trước đã."
Tống Tương kéo tiểu Cầm, cũng không cho nàng ta cơ hội phản kháng. Đi được hai bước, Tống Tương đột nhiên dừng lại nói với những người ở sau lưng:
"Mau chóng giải quyết xong chuyện này, chúng ta còn phải lên đường."
Nghe được lời của Tống Tương, Cận Tư Viễn không còn tiếp tục gây chuyện nữa. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm người đang quỳ trên mặt đất, lúc này hắn trở lại bộ dạng vô hại của tiểu hài tử chậm rãi hỏi:
"Các ngươi đã lấy của họ những gì mau giao hết ra đây."
Nhóm người nhìn Cận Tư Viễn rồi lén liếc sang Chu Tiêu, thấy Chu Tiêu vẫn trông chừng nên bọn chúng không dám nhúc nhích.
"Chúng ta không lấy thứ gì của bọn họ cả."
Chu Tiêu không muốn nghe bọn chúng nói nhảm, trong nháy mắt biến mất ở trước mặt mọi người, chỉ trong tích tắc đã cầm hành lý lên xe ngựa trở về với mọi người.
"Đây là tất cả sao?"
Chu Tiêu đưa hành lý cho Cận Tư Nguyệt và lên tiếng hỏi, không thèm nhìn bọn cướp láy một cái. Bọn cướp lúc này chết lặng, không dám nói thêm gì nữa. Cận Tư Nguyệt như trút được gánh nặng, mở hành lý xem qua, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng chỉ vào tên cầm đầu nói:
"Hắn còn cầm của ta một chiếc trâm cài tóc bằng vàng."
Lúc này, tên cầm đầu đâu còn dám nói gì nữa, miễn cưỡng trả lại chiếc trâm cài tóc bằng vàng.
"Còn gì nữa không?"
Chu Tiêu bình tĩnh nhìn Cận Tư Nguyệt, và tiếp tục lên tiếng hỏi. Cận Tư Nguyệt nhận lấy đồ của mình và lắc đầu trả lời:
"Không còn."
Sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, Cận Tư Viễn nắm tay Cận Tư Nguyệt đi về phía xe ngựa. Chu Tiêu đi theo phía sau bọn họ, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Vào lúc Cận Tư Viễn và những người khác lên xe ngựa, Tống Tương đã băng bó xong vết thương cho tiểu Cầm.
Cận Tư Viễn nắm tay Cận Tư Nguyệt và không dám nhìn thẳng vào Tống Tương. Muốn chạy trốn cũng không được, Cận Tư Viễn vừa mới yên vị, Tống Tương đã lên tiếng.
"Cận Tư Viễn, ngươi có biết hai người này không?"
Cận Tư Viễn gật đầu và không nói nhiều lời dư thừa. Ngược lại, chính Cận Tư Nguyệt đối với những lời nói của Tống Tương lại rất phóng khoáng vui vẻ nói:
"Tống đại phu, ngươi không cần phải nghi ngờ, ta là tiểu thiếp của y."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người trong xe ngựa đều chấn động, ngoại trừ Cận Tư Nguyệt biểu cảm không rõ ràng, thì những người còn lại trên mặt đều mang bộ dạng đần thối. Dù tiểu Cầm không đồng ý với câu nói của Cận Tư Nguyệt nhưng dù sao thì cô ấy cũng đã bên nhau hơn mười năm rồi, nàng ta tin rằng Cận Tư Nguyệt nói như vậy chắc chắn phải có lý do của tiểu thư. Vì vậy, tiểu Cầm cười một cách ngượng nghịu, và đáp lại lời
"Đúng vậy, thiếu gia bây giờ không có ở nhà. Hai chúng ta ở Cận gia cũng không dễ dàng gì, vì vậy chúng ta đã lẻn ra ngoài. Ai ngờ lại gặp phải chuyện như vậy ngay sau khi chúng ta ra khỏi nhà?"
Lúc này Tống Tương đang rất rối. Cô ấy liếc nhìn Cận Tư Viễn và hỏi với vẻ hoài nghi:
"Phải không?"
Lúc này Cận Tư Viễn đã đỏ bừng mặt và một lúc lâu không nói được lời nào. Cận Tư Nguyệt khẽ thở dài và vượt lên trước Cận Tư Viễn.
"Viễn nhi vẫn còn trẻ, tự nhiên nói ra điều này sẽ thấy rất xấu hổ, Tống đại phu sao lại không tin tưởng?"
Nghe cách nói hào sảng của Cận Tư Nguyệt, khóe miệng Tống Tương giật giật. Nàng nghĩ rằng Triệu Nghi Thanh đã yêu cô nương này ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp ở trước cửa Tri Vị Quán. Nếu bây giờ nếu để cho hắn ta biết rằng cô gái mà hắn ta đang nghĩ đến thực sự là vợ lẽ cho một đứa trẻ mới mười tuổi, nàng thật sự không biết hắn ta sẽ cảm thấy như thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.