Lối ra từ con kênh không khả thi, và nguy cơ không ra được bên ngoài là quá lớn, vì vậy việc khởi hành của Cận Tư Nguyệt bị trì hoãn lại. Nhưng kể từ khi quyết định rời đi, thì tâm trạng của Cận Tư Nguyệt đã được cải thiện rất nhiều, và bây giờ anh ấy vẫn có thể ăn được.
Nhìn thấy khuôn mặt của Cận Tư Nguyệt trở nên hồng hào, tiểu Cầm cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Chỉ cần tiểu thư của mình có thể tốt hơn, mà bắt nàng phải làm những việc ngu xuẩn cỡ nào nàng cũng nguyện ý.
Đêm nay, Cận Tư Nguyệt nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, cô tự hỏi liệu mình có thể trốn thoát khỏi nơi đã giam lỏng mình hơn mười năm này hay không.
Cùng lúc đó, Cận Tư Viễn nằm trên giường cũng trằn trọc khó ngủ, ngày mai hắn sẽ hợp tác làm việc với đối thủ, nghĩ đến điều này trong lòng hắn vẫn có chút hoảng hốt. Dù sao hắn cũng đã từng xem qua phương thức của Tống Tương, nếu đây là Hồng Môn yến của bọn họ bày ra thì thử hỏi hắn làm sao có thể chạy thoát?
Mà hắn lại làm việc trong y quán, lại cũng có rất nhiều người xung quanh, nên hắn tin rằng giữa thanh thiên bạch nhật Tống Tương sẽ không dám ra tay xử lý mình. Thời gian trôi qua thật nhanh, Cận Tư Viễn khi nhìn thấy tia nắng chiếu vào phòng qua cửa sổ, hắn lập tức ngồi bật dậy thoáng nghĩ:
"Ta còn chưa ngủ đủ, sao trời đã sáng?"
Nghĩ đến thời gian đến y quán của Tống Tương chưa tới Cận Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016129/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.