Trong màn đêm yên tĩnh, Cận Tư Viễn nằm một mình trong phòng, trên khoé miệng đang nở nụ cười nhàn nhạt. Mặc dù tiền lương không được như hắn mong muốn, nhưng cũng đủ để hắn trang trải cuộc sống. Dù sao thì bây giờ hắn cũng chỉ có một thân một mình nên kiếm được chút nào hay chút đó.
Chỉ là Cận Tư Viễn vô thức lại nhớ đến tỷ tỷ của mình, Cận Tư Viễn ngẩng đầu lên suy nghĩ không biết giờ này tỷ tỷ đang làm gì, có lẽ đang rất lo lắng cho hắn. Lúc hắn sinh ra, phụ mẫu đều không còn, những người thân còn lại của hắn cũng chỉ còn gia gia và tỷ tỷ. Vậy mà giờ hắn lại trong tình cảnh không có lấy một người thân nào bên cạnh.
Và rồi nụ cười trên mặt Cận Tư Viễn dần dần tắt đi. Hắn bắt đầu tự hỏi bản thân về những việc làm của hắn có quá đáng không. Nhưng ngay lúc đó hắn liền phủ nhận đi ý nghĩ này. Nếu hắn không hành động như vậy thì làm sao gia gia nhận ra thành kiến của ông cụ với Cận Tư Nguyệt. Ở Đức Nhân đường, Cận Tư Nguyệt im lặng ngồi vào bàn, tiểu Cầm vừa đặt đồ ăn lên bàn cùng với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn:
"Tiểu thư, người mau ăn lấy một chút đi, đã hơn một ngày rồi người ngay cả nước người cũng chưa từng uống ngụm nào."
Tiểu Cầm lớn lên bên cạnh Cận Tư Nguyệt từ khi còn nhỏ, mặc dù giữa hai người bọn họ là quan hệ chủ tớ nhưng từ lâu lại không khác gì tình cảm tỷ muội. Bây giờ nhìn Cận Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016128/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.