Ra khỏi Từ Chí đường, nụ cười trên mặt Cận Tư Viễn lập tức biến mất. Hắn tiếp tục đi dạo phố nhưng không tìm thấy có công việc nào phù hợp với hắn. Nhưng nếu bắt hắn ở lì trong phòng và không làm gì thì cũng không khác nào muốn đoạt mệnh của hắn.
Giữa lúc Cận Tư Viễn không biết tiếp theo phải đi đâu thì Tống Tương xuất hiện ngay trước mắt. Nàng ta đang nhìn hắn cười rất tươi. Hắn lập tức cúi đầu xoay người rẽ đi hướng khác. Nhưng Tống Tương không cho hắn cơ hội rời đi, nàng còn vọt tới chặn trước mặt Cận Tư Viễn nói:
"Cận thiếu gia, ngay cả cửa cũng tới rồi sao phải vội vàng rời đi."
Cận Tư Viễn khịt mũi:
"Tống đại phu, ta không bị bệnh sao phải vào y quán của ngươi?"
Cận Tư Viễn nói xong thì lách qua người Tống Tương rời đi về phía nhà trọ. Nhìn bóng lưng đang đi xa của Cận Tư Viễn, khoé miệng Tống Tương gợn lên nụ cười phúc khắc, khiêu khích:
"Cận công tử là đang sợ sao?"
Đúng như suy đoán của Tống Tương, ngay lập tức Cận Tư Viễn dừng chân xoay người lại nhìn Tống Tương lên tiếng hỏi:
"Ngươi đây là có ý gì?"
Tống Tương thản nhiên như thể người vừa rồi khiêu khích Cận Tư Viễn không phải là nàng, trên mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo:
"Cận công tử từng đến nhà chúng ta cùng với một đám gia đinh phía sau, bây giờ không có lấy một người nào đi cùng bảo vệ ngươi nên không dám vào, đây không phải là sợ thì là cái gì?"
Nói đến câu cuối cùng, Tống Tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016127/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.