Cận Tư Viễn không biết trong lòng Tống Tương suy nghĩ gì, hắn cũng thành thật nói:
"Ta đã nói rồi đơn thuốc đó của lão dược sư, bây giờ lão tiên sinh đó đã về quê dưỡng lão. Nên đơn thuốc đó chắc chắn sẽ không xuất hiện thêm lần nào nữa."
Tống Tương không tán thành với những lời nói của Cận Tư Viễn, không phải nàng không tin Cận Tư Viễn, mà là nàng không tin rằng lão tiên sinh đó khó có thể viết ra một đơn thuốc như vậy vào thời này.
"Vậy thì lão tiên sinh mà ngươi nói tới không lẽ đã từng nghiên cứu tiểu bạch hoa từ rất lâu rồi sao?"
Tống Tương nhìn Cận Tư Viễn nghiêm túc hỏi. Cận Tư Viễn lắc đầu, vẻ mặt trở lên nghiêm nghị, rồi chậm rãi trả lời:
"Không phải, sáu tháng gần đây ông ấy mới bắt đầu nghiên cứu."
Nói đến chuyện này Cận Tư Viễn cũng thấy rất kỳ lạ, vị lão dược sư này thuộc loại người bảo thủ. Vậy mà vào khoảng thời gian trước lão dược sư đã chủ động đến gặp Cận Tư Viễn và nói rằng ông ấy muốn nghiên cứu một loại dược liệu mới. Tống Tương im lặng một hồi lâu, sau đó trong đầu nàng chợt lóe lên một tia sáng.
"Khi ở Đức Nhân đường lúc đó thái độ phản đối của ngươi rất quyết liệt tại sao lại đồng ý yêu cầu chữa trị cho những bệnh nhân ngày đó của ta?"
Lúc ở Đức Nhân đường thái độ của Cận Tư Viễn thay đổi nhanh như vậy thực sự là một câu hỏi khiến Tống Tương luôn khó hiểu cho đến tận bây giờ. Cận Tư Viễn sửng sốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016130/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.