Trước đây, Cận Tư Viễn cùng gia gia cãi nhau cũng chỉ là những cuộc tranh cãi thông thường. Nhưng hôm nay Chu quản gia đến đây thì tranh cãi Cận Tư Viễn và gia gia có vẻ như không còn tranh chấp riêng.
Hơn nữa lúc nay Chu quản gia lại nhắc nhở nàng, xem ra có điều gì đó không hợp với lẽ thường. Cận Tư Nguyệt lấy lại bình tĩnh rồi bước ra khỏi cửa. Vừa đi vừa nói với Chu quản gia:
"Chu quản gia, đa tạ người đã nhắc nhở, ta biết mình nên làm gì, mong ngài trước mặt gia gia nói đỡ lời cho Viễn nhi."
Chu quản gia đã đi theo lão gia tử ngót nghét mấy chục năm thì rất hiểu tính khí của lão gia tử. Quả thật chuyện của Cận Tư Nguyệt luôn là nút thắt trong lòng lão gia tử, nhưng không hiểu sao ông cụ không buông bỏ được nút thắt ấy.
Bây giờ Cận Tư Viễn ngày càng nhiều lần tranh cãi về chuyện của Cận Tư Nguyệt với lão gia tử nên ông cụ buộc phải giải quyết vấn đề này. Tiểu Cầm thấy Cận Tư Nguyệt đi ra khỏi cửa cũng vội vàng đi theo. Thoáng chốc cả ba người đến cửa phòng lão gia tử.
Ông cụ lúc này đang ngồi trên ghế chủ vị nhìn ra phía ngoài cửa, trên mặt vẫn hằn rõ vẻ tức giận. Cận Tư Viễn thì đứng ở một bên, trên mặt không lộ rõ chút biểu cảm nào. Cận Tư Nguyệt dừng lại ngoài cửa hít một hơi thật sâu rồi mới dám bước vào phòng:
"Gia gia người cho hỏi con."
Cận Tư Nguyệt vừa nói xong lão gia tử hừ lạnh một tiếng hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016124/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.