Cận Tư Nguyệt trở về căn nhà gỗ bí mật, không biết tình hình bên ngoài chỉ có thể thấp thỏm lo lắng:
"Tiểu Cầm, người nói xem sẽ không có chuyện gì xảy ra với Viễn nhi phải không?"
Tiểu cầm ở đây cùng với Cận Tư Nguyệt từ khi còn nhỏ và cũng không biết vì về thế giới bên ngoài căn nhà gỗ bí mật này. Nhưng thấy Cận Tư Nguyệt trong trạng thái thấp thỏm lo lắng như vậy, nàng cũng chỉ biết lên tiếng an ủi:
"Tiểu thư đừng quá lo lắng, tiểu thiếu gia phúc lớn mạng lớn sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ."
Cận Tư Nguyệt luôn bồn chồn trong lòng, nàng cứ đi qua đi lại quanh phòng không nghĩ ra phải làm gì để dung hòa được Cận Tư Viễn và gia gia. Bây giờ gia gia đang tức giận, Cận Tư Viễn cũng cứng đầu không kém thì dù nàng có nói nhiều hơn nữa bọn họ cũng không ai nghe lọt tai những lời của nàng.
Cận Tư Nguyệt thì lo lắng đến mức không biết phải làm gì, còn Cận Tư Viễn lại có vẻ thoải mái hơn. Nói gì thì nói, dù sao Cận Tư Viễn tuy còn nhỏ nhưng lại là người từng trải, hắn biết ra ngoài nếu không có tiền thì không làm được chuyện gì vì vậy khi hắn rời khỏi nhà không quên mang theo ngân lượng.
Ra khỏi cửa, Cận Tư Viễn không có nơi nào để đi, vì vậy hắn chỉ có thể tìm nhà trọ. Chỉ có điều ở trấn này chỉ có duy nhất một nhà trọ "bằng hữu" hắn có thể miễn cưỡng ở đây. Lão thiên gia quả thật cũng biết cách trêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016125/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.