Chương trước
Chương sau
Khi tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu lên khuôn mặt của Cận Tư Viễn, hắn từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy tỷ tỷ đang bận rộn trong vườn, khóe miệng hắn nở một nụ cười mãn nguyện. Nếu ngay từ nhỏ hắn có tỷ tỷ bên cạnh bầu bạn thì cuộc sống của hắn sẽ không còn cô độc nữa, sẽ vui vẻ biết bao nhiêu.
Nghĩ vậy trong tim Cận Tư Viễn chợt đau nhói, rõ ràng đều là cùng là con cháu Cận gia vì sao số phận lại khác nhau như vậy. Tại sao tỷ tỷ cứ như thế bị giam lỏng ở đây cả đời. Cận Tư Nguyệt đã cắt được một giỏ hoa, đang chuẩn bị trở lại, khi trở lại nàng nhìn thấy đệ đệ đã thức giấc đang chăm chú nhìn mình thì có phần sửng sốt.
Nàng đã sống nhiều năm ở đây cùng với tiểu Cầm, đây là lần đầu tiên sau hơn mười năm ở tiểu viện nhỏ này có người khác xuất hiện. Nàng thật mong muốn thời gian sẽ đứng yên ở khoảnh khắc này. Cận Tư Nguyệt bước vào phòng, nàng đặt giỏ hoa lên bàn ở giữa phòng:
"Đã tỉnh."
Cận Tư Viễn đột ngột ngồi dậy, rời khỏi giường, thiếu niên này thản nhiên vén mái tóc xõa lên trán sang một bên và đi về phía Cận Tư Nguyệt:
"Tỷ tỷ đệ đói bụng, tỷ ở đây có gì ăn được ngay không?"
Vừa nói Cận Tư Viễn vừa xoa bụng và nhìn Cận Tư Nguyệt không chớp mắt tỏ vẻ đáng thương thương. Cận Tư Nguyệt nhẹ nhàng xoa đầu hắn rồi nói:
"Tỷ tỷ đã chuẩn bị bánh quế hoa cho đệ, đệ mau đi rửa mặt trước đi, để ta đi lấy bánh cho đệ."
Nói xong nàng xoay người ra cửa gọi:
"Tiểu Cầm, ngươi mau đưa thiếu gia đi rửa mặt.
Lúc Cận Tư Viễn quay trở lại phòng, trên bàn đã đầy đủ các loại món ăn:
" Tỷ tỷ, cuộc sống của tỷ thế này có tốt không? "
Rõ ràng chỉ có ba người, nhưng trên bàn có đến hơn năm đĩa thức ăn. Ngay sau khi Cận Tư Viễn nói xong thì Cận Tư Nguyệt và tiểu Cầm sững người một lúc. Cuộc sống của hai người bọn họ có thật sự tốt, quả thật về vật chất hai người bọn họ chưa từng thiếu thốn.
Nhưng có ai thực sự thấu hiểu được sự cô đơn khi phải sống tách biệt với thế giới bên ngoài như các nàng. Cận Tư Nguyệt thận trọng suy nghĩ rồi trên mặt nở một nụ cười tươi tắn, nàng ngồi xuống bên cạnh cần tư Viễn gật đầu trả lời:
" Tốt, mọi thứ ở đây đều rất tốt. "
Cận Tư Viễn không phải là tên ngốc, vì vậy hắn đã hiểu ra suy nghĩ của Cận Tư Nguyệt. Vẻ mặt của hắn lúc này nghiêm túc hẳn lên:
" Nơi này dù có tốt đến mấy cũng không có được tự do, để nhất định sẽ cho tỷ một cuộc sống bình thường. " Loading...
Cận Tư Viễn biết tỷ tỷ không dám nói ra những suy nghĩ của mình vì lo lắng hắn sẽ xảy ra xung đột với gia gia. Nhưng nhiều năm như vậy rồi Cận Tư Viễn chưa từng từ bỏ việc mình muốn làm. Nghe lời cậu nói, Cận Tư Nguyệt càng trở lên lo lắng:
" Cận Tư Viễn, đệ phải biết nghe lời chứ, tỷ tỷ nói ở đây rất tốt rồi sao đệ không chịu hiểu chứ? "
Cận Tư Viễn thấy sốc khi Cận Tư Nguyệt lại nặng lời với mình như vậy, hắn chưa từng nghĩ tới lại có một ngày tỷ tỷ lại làm điều này với mình. Hắn không đáp lại một lời của tỷ tỷ, rồi cầm lấy một miếng bánh quế hoa trong đĩa lên cắn một miếng rồi nhai.
Hắn chỉ thấy giống như đang nhai một thứ gì đó cực kỳ khó nuốt, vì vậy hắn liền đặt bánh xuống rồi đứng dậy bỏ đi. Nhìn bóng lưng Cận Tư Viễn khuất dần. Tiểu Cầm cũng chỉ biết lắc đầu thở dài:
" Tiểu thư, người đang làm cái gì vậy? "
Trong nhiều năm như vậy không có bao nhiêu người trong Cận gia biết đến sự tồn tại của Cận Tư Nguyệt, dù cho có người biết đến đi chăng nữa cũng không có ai dám đến xem xem nàng sống thế nào. Cận Tư Viễn là người đầu tiên sau khi biết chuyện đã không né tránh Cận Tư Nguyệt.
Tiểu Cầm không thể hiểu nổi vì sao tiểu thư Cận Tư Nguyệt lại phải đẩy thiếu gia ra xa như vậy chứ. Quả thật làm như vậy trong lòng Cận Tư Nguyệt cũng không hề thấy dễ chịu chút nào. Cận Tư Nguyệt biết nếu nàng được ra ngoài đồng nghĩa với việc Cận Tư Viễn phải trả một cái giá rất lớn.
Nàng không muốn để Cận Tư Viễn phải trả giá vì lợi ích của nàng. Tiểu Cầm nhìn thấy nước mắt lăn dài trên mặt Cận Tư Nguyệt trong lòng lập tức sáng tỏ những gì tiểu thư vừa làm:
" Tiểu thư yên tâm còn tiểu Cầm luôn bên cạnh người, sẽ không bao giờ bỏ rơi người. "
Cận Tư Nguyệt nhìn tiểu cầm trong lòng không khỏi xúc động, cũng nhiều năm như vậy rồi thật may mắn có nàng ta bên cạnh đồng hành cùng mình. Cận Tư Viễn vừa về đến phòng thì quản gia đã gõ cửa bước vào:
" Thiếu gia, lão Thái gia mời người qua đó một chuyến. "
" Biết rồi. "
Cận Tư Viễn ngước mắt lên lạnh lùng nhìn chằm chằm quản gia nói. Trong sân nhỏ yên tĩnh, Cận Tư Viễn nhìn gia gia trên mặt không có chút biểu cảm:
" Gia gia, người cho hỏi con đến là có điều gì căn dặn? "
Lão gia tử đang ngồi trên ghế chủ vị vẫn cúi đầu, trên tay vẫn di chuyển chuỗi phật châu nhàn nhạt nói:
" Ngươi nói xem. "
" Tôn tử ngu muội nên không biết. "
Cần tư Viễn chăm chú nhìn lão nhân trước mặt, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên tia lửa dẫn nút trời. Nếu không phải tại sân trước mặt thì 11.000.000.000 của hắn cũng không bị giam lỏng ở nơi đó.
Người không biết, ta thấy người còn biết rất rõ ràng là đằng khác.
một tiếng vang lên, thì ra là lão nhân đã ném chuỗi phật châu trên tay xuống bàn bên cạnh. Giọng nói ông cụ trở nên giận dữ:
Tối hôm qua ngươi đã đi đâu. Ta không phải đã nói với ngươi là tránh xa nó ra rồi sao?
Vốn dĩ hồi sáng Cận Tư Viễn bị Cận Tư Nguyệt chọc cho tức giận phải bỏ đi, lúc này gia gialại đem chuyện hắn ở cùng Cận Tư Nguyệt ra trách cứ, lửa giận trong lòng hắn bùng lên không thể kìm nén được đã bộc phát thành lời:
" Tỷ ấy cũng mang họ Cận, là tỷ tỷ của ta, là một người bình thường. Người cũng là người thân của tỷ ấy tại sao người không thể quan tâm tới tỷ ấy nhiều hơn một chút? "
" Nếu ta không quan tâm đến nó, thử hỏi rằng nó có thể sống tốt đến bây giờ sao. "
Lão gia tử lúc này cũng bùng lửa giận, giọng nói cũng trở lên run rẩy. Cận Tư Viễn hơi lạnh, trong mắt không có tia ấm áp:
" Người cho rằng tỷ ấy lớn lên trong hoàn cảnh tù túng như vậy là tốt sao. "
Ngay khi Cận Tư Viễn nói ra những suy nghĩ trong lòng bấy lâu nay thì trong đôi mắt của lão tử không dấu nổi tia mất mát. Thấy gia gia không nói gì nữa, Cận Tư Viễn tiếp tục nói thêm:
Các người luôn miệng nói tỷ ấy là người xui xẻo, nhưng nhiềuNhiều năm như vậy rồi tỷ ấy đã từng làm cái gì bất lợi cho các người chưa?"
Lão gia tử lúc này vô cùng tức giận, tay vịn chặt thành ghế từ từ đứng dậy trợn mắt nhìn Cận Tư Viễn bằng ánh mắt đỏ rực:
"Ngươi sở dĩ làm như vậy chẳng qua là muốn ta cho phép nó được ra ngoài phải không?"
"Vâng."
Cận Tư Viễn không chút sợ hãi và dứt khoát trả lời. Lão gia tử hung hãn vỗ lên mặt bàn bên cạnh quát:
"Ngươi thấy mình đã đủ lông đủ cánh nên dám cãi lại lời của ta có đúng không?"
Nhìn lão gia tử giận dữ như vậy, Cận Tư Viễn thấy mình có phần không phải, trong lòng thấy lo lắng. Dù gì gia gia cũng đã lớn tuổi rồi, nếu tức giận quá lỡ như có chuyện gì xảy ra thì hắn cũng không thể tha thứ cho bản thân mình. Nghĩ vậy Cận Tư Viễn vội vàng chạy đến bên cạnh lão gia tử đỡ lấy ông cụ rồi nói:
"Gia gia người đừng tức giận."
Khi tay của Cận Tư Viễn vừa chạm vào lão gia tử liền bị ông cụ gạt ra:
"Ta không cần người phải đỡ, xương cốt ta vẫn còn tốt lắm, chưa chết được."
"Gia gia, người nói cái gì vậy, người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
Lúc này Cận Tư Viễn cũng đã bình tĩnh trở lại, Hắn vừa nhìn lão gia tử vừa mở lời nói đùa. Lão tử không muốn Cận Tư Viễn mãi cứ phàn nàn về việc này nên bèn nghĩ cách giải quyết. Ông cụ nhìn cậu Tư Viễn nghiêm mặt hỏi:
"Ngươi thực sự muốn đưa nó ra ngoài đến vậy sao?"
Cận Tư Viễn cố nén vui mừng trong lòng lại mà thành thật trả lời:
"Vâng."
Lão tử chỉ biết thở dài, vẫy tay ra hiệu với quản gia:
"Ngươi mau đi gọi nó đến đây."
Lúc này Cận Tư Viễn mới thấy bối rối ngây người nhìn lão gia tử, nhưng một hồi lâu sau vẫn chưa có phản ứng gì. Trong căn nhà gỗ bí mật Cận Tư Nguyệt vẫn ngồi thêu thùa như thường lệ. Nhưng không hiểu tại sao hôm nay nàng liên tục đâm kim vào tay, chuyện này từ trước đến nay chưa từng xảy ra. Tiểu Cầm ngồi bên cạnh, nhìn bộ dạng của Cận Tư Nguyệt cũng chỉ biết lắc đầu thở dài:
"Tiểu thư, hôm nay sao người lại không cẩn thận vậy"
"Ta cũng không biết, chỉ cảm thấy trong lòng buồn chồn khó có thể diễn tả được, như thể sắp có chuyện xảy ra."
Cận Tư Nguyệt ném chiếc khăn lụa đang thêu dở qua một bên, đứng dậy đi đến giường. Đến cạnh giường thì nghe có tiếng cửa mở ra. Trong mắt hiện lên tia vui mừng:
"Tiểu Cầm mau mang bánh quế hoa lên đi, Viễn Nhi có lẽ đã nghĩ thông rồi."
Tiểu cầm nghe tiểu thư phân phó trong lòng cũng vui vẻ hẳn lên, nàng ta cao hứng đi về phía nhà bếp. Vừa đi ra khỏi phòng khách liền đụng phải người tới. Ngẩng đầu lên thấy người đến là Chu quản gia thì nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại:
"Chu quản gia."
Cận Tư Nguyệt đang vui vẻ chờ Cận Tư Viễn tới, nghe thấy tiếng Tiểu Cầm nói thì nụ cười trên mặt của nàng liền tắt ngấm. Nàng ngây người nhìn Chu quản gia đang đứng ngoài cửa, không biết bản thân phải làm gì lúc này. Chu quản gia lùi lại một bước, nghiêm mặt nhìn tiểu Cầm quở trách:
"Sao người lại hấp tấp như vậy."
Nói xong ông ta đi đến cửa hướng về Cận Tư Nguyệt nói:
"Tiểu thư, lão Thái gia mời cô qua đó một chuyến."
Chu quản gia chuyển lời mời xong, Cận Tư Nguyệt cảm thấy có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra. Cận Tư Viễn vừa rời khỏi nơi này chưa được bao lâu, mà gia gia đã cho người đến gọi nàng, e rằng trong chuyện này không đơn giản như vậy.
Thấy nàng hồi lâu không đáp lại lời của mình Chu quản gia lặp lại lời mời vừa nói ra. Lúc này Cận Tư Nguyệt mới hoàn hồn lại hít sâu một hơi hỏi:
"Mạo muội hỏi Chu quản gia, có phải là viễn Nhi đã đi tìm gia gia không?"
Chu quản gia cũng đã ngoài năm mươi tuổi và được coi là người cao tuổi sống trong Cận gia, vì vậy Cận Tư Nguyệt vẫn rất lễ phép với ông ấy. Cận Tư Nguyệt hỏi Chu quản gia cũng chỉ biết thở dài rồi đáp lời:
"Tiểu thư, có điều này không biết ta có nên nói hay không."
"Mời Chu quản gia nói."
Mặc dù nghe Chu quản gia nói trong lòng Cận Tư Nguyệt thấy bất an nhưng nàng vẫn giữ bình tĩnh. Chu quản gia nhìn Cận Tư Nguyệt nói rồi lại cúi đầu xuống:
"Tiểu thư, ta chỉ là hạ nhân ta không nên nhiều lời, nhưng ta nhìn tiểu thiếu gia từ nhỏ lớn lên ta không muốn tiểu thiếu gia vì chuyện của cô mà gây chuyện với lão Thái gia."
Chu quản gia nói xong, thì Cận Tư Nguyệt liền hiểu ý của ông.
"Người yên tâm, ta nhất định sẽ không để mình liên lụy tới Viễn nhi."
Chu quản gia ngẩng đầu lên nhìn Cận Tư Nguyệt nói với vẻ đầy bất đắc dĩ:
"Tiểu thư, ngài ở đây cũng không phải lo ăn lo mặc, mong ngài có thể suy nghĩ một chút cho tiểu thiếu gia. Cậu ấy còn nhỏ tuổi, lại sớm mất phụ mẫu. Nếu không có Cận ra hậu thuẫn thì những ngày về sau trôi qua sẽ không dễ dàng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.