Chương trước
Chương sau
Cận Tư Viễn cũng không nghe nổi câu nói vừa rồi của Tống Tương liền khăng khăng cãi lý lại với nàng:
"Ta tuổi còn nhỏ thì đã sao chứ? Tuy rằng lời nói của ta có khó nghe nhưng đó đều là sự thật. Trẻ con không biết nói dối, ai ai cũng biết điều này."
Cận Tư Viễn luôn ghét bỏ người khác nói đến tuổi tác của mình, nay Tống Tương lại chạm vào vảy ngược của hắn, hắn sao có thể để yên chứ.
"Những gì ngươi nói là đúng sao? Ngươi đừng tưởng ta không có đơn thuốc thì không biết số thuốc lần trước các người nấu phần lớn là có tiểu bạch hoa."
Tống Tương lạnh lùng nhìn Cận Tư Viễn không rời mắt và đáp lại từng từ từng chữ một. Vẻ mặt Cận Tư Viễn liền thay đổi khi nghe được ba từ Tiểu Bạch hoa:
"Ta còn chưa tính sổ với ngươi chuyện nửa đêm trèo tường đột nhập vào Đức Nhân đường của ta, vậy mà nay ngươi lại còn cả gan dám khơi mào ra."
"Ngươi không cần đánh trống lảng, những gì ta nói không sai chứ?"
Tống Tương nhìn đứa bé Cận Tư Viễn đang căng thẳng, hai bàn tay nó đan chặt vào nhau, nàng biết tên tiểu tử này đang bắt đầu hoảng loạn. Nên nàng không thể bỏ lỡ cơ hội này được liền tiếp tục mở miệng truy hỏi. Ngay khi Cận Tư Viễn không biết trả lời như thế nào với Tống Tương thì bất ngờ có một người bệnh lao về phía bọn họ thống khổ rên rỉ:
"Cứu ta với, cứu ta với."
Người bệnh trợn mắt há mồm trên trán nổi gân xanh, dáng đi xiêu vẹo nhưng sức lực của đôi bàn tay lại không nhỏ. Người này tiến đến nhấc Cận Tư Viễn rồi giơ lên không trung:
Loading...
"Đức Nhân đường các người không phải có rất nhiều thuốc sao? Mau trị bệnh cho ta, ta khó chịu quá."
Cận Tư Viễn dù có cứng rắn đến đâu thì cũng chỉ là tiểu hài tử, lúc này liền bị dọa sợ đến mức không dám động đậy. Những đại phu khác nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi khiếp sợ, bao nhiêu năm đây hành y là lần đầu tiên gặp được bệnh nhân điên cuồng như vậy.
Tống Tương biết một khi lên cơn, người nghiện bị mất lý trí gây nguy hiểm cho người khác. Mặc dù vừa cãi nhau với Cận Tư Viễn nhưng nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn đứa trẻ này gặp nguy hiểm. Nàng vòng ra phía sau người bệnh nện vào gáy hắn khiến hắn ngất xỉu.
Khi lực tay của người bệnh yếu đi Cận Tư Viễn vừa bị nhấc lên thì ngay lập tức bị quăng xuống đất. Vì bị ném xuống đất trước chỗ đông người tiểu tử Cận Tư Viễn ngượng ngùng mà đỏ mặt. Ngay lúc này cậu Tư Viễn muốn phát hỏa nhưng trong hoàn cảnh này thấy không thích hợp nên hắn đành phải cố nín nhịn xuống.
Thấy tình hình ngày một nghiêm trọng, hội trưởng liền kéo Tống Tương và Cận Tư Viễn qua một bên, hội trưởng nhìn hai người này rồi nghiêm nghị nói:
"Tống đại phu, Cận đường chủ như các người cũng đã nhìn thấy tình hình ngày một xấu đi, cứu người quan trọng hơn mong hai người gác lại ân oán nghĩ cách giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt đã."
Hội trưởng lên tiếng nói khiến cho Tống Tương có cái nhìn khác về thương hội này, xem ra thương hội đóng một vai trò rất quan trọng trong ngành này.
Nhưng nếu không có đơn thuốc lúc trước, Tống Tương không biết liều lượng và mức độ nhiễm thuốc của những người bệnh này vì vậy mà Tống Tương không dám tùy tiện lập phát đồ điều trị. Mà nàng lại cương quyết bắt cậu Tư Viễn phải giao ra đơn thuốc.
Mối quan hệ của Đức Nhân đường với thương hội từ trước đến giờ không được tốt cho lắm, bây giờ hội trưởng đã mở lời như vậy rồi nếu hắn vẫn cố cứng nhắc như trước thì không có cách nào biện minh cho những việc làm của hắn. Cận Tư Viễn nhìn hội trưởng bất lực lắc đầu thở dài:
"Cũng không phải là ta không đưa đơn thuốc nhưng thật sự là ta không có đơn thuốc ở đây."
Cậu Tư Viễn nói xong, hội trưởng và Tống Tương đều choáng váng. Hội trưởng nhìn Cận Tư Viễn bằng ánh mắt tò mò:
"Cận đường chủ, ngươi là chủ nhân của Đức Nhân đường, đơn thuốc không ở trong tay thì nó còn có thể ở đâu?"
Mặc dù Đức Nhân đường có rất nhiều dược sư nội trú, dù họ có kê đơn thuốc nào đi chăng nữa đều phải được chủ nhân dựng đường thông qua. Bây giờ cần tư Viễn nói trong tay hắn không có đơn thuốc đây là điều mà hội trưởng thương hội chắc chắn sẽ sẽ không có khả năng tin tưởng. Lúc này Cận Tư Viễn bắt đầu lo lắng:
"Đơn thuốc đó được một lão dược sư trong Đức Nhân đường của chúng ta kê, ông ấy là một dược sư rất cao minh, vấn đề ở đây là toàn bộ đơn thuốc đều được lưu giữ trong tay của ông ấy."
So với hội trưởng thì Tống Tương có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, dường như nàng cũng đã đoán trước được câu trả lời sẽ là như vậy, lúc này lại cực kỳ bình tĩnh nhìn Cận Tư Viễn:
"Sau đó người nói lão dược sư đã trở về quê cũng là thật sao?"
Bây giờ Cận Tư Viễn không còn gì để che giấu nên hít một hơi thật sâu rồi lắc đầu bắt đầu kể:
"Nói đến đây cũng thấy rất kỳ quái, lão dược sư này từ trước đến giờ đều ở nhà ta, từ lúc ta chưa được sinh ra. Cũng nhiều năm rồi chưa từng có ý định rời đi, nhưng là mấy tháng nay ông ấy đề nghị trở về quê nhà dưỡng lão."
Nói đến đây Cận Tư Viễn lộ rõ vẻ tiếc nuối, dù sao thì hắn và lão dược sư này cũng có nhiều năm gắn bó như vậy rồi. Nghe xong Tống Tương chậm rãi gật đầu hỏi:
"Vậy ngươi có biết biết quê của ông ấy ở đâu không?"
"Cái này thì ta không nhớ rõ lắm, chỉ biết đó là một ngôi làng ở phía Tây."
Cận Tư Viễn gần như cởi bỏ được những ân oán trong lòng bấy lâu nay với Tống Tương, lúc này ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng rất nhiều. Hội trưởng nghe được cuộc đối thoại giữa hai người cũng đành bất lực thở dài:
"Tống đại phu, Cận đường chủ ta không biết hai người đã nghĩ ra được phương pháp chữa trị nào chưa, nhưng những người bệnh bên ngoài còn đang trông chờ vào hai người đấy."
Tống Tương suy nghĩ một cách cẩn thận trước khi đưa ra quyết định, trong mắt nàng hiện ra tia mê man, nàng trầm mặc một lúc lâu rồi chậm rãi nói:
"Ta thực sự cũng có một cách, nhưng cách này tốn rất nhiều thời gian và cách làm cực kỳ tàn nhẫn. Ta không biết người bệnh và gia đình của bọn họ có chấp nhận được không?"
Nghe trong cách nói của Tống Tương thì đã có cách giải quyết vấn đề này, đương nhiên hội trưởng lộ rõ vui mừng trên mặt:
"Không cần biết phải sử dụng bất kỳ cách gì, chỉ cần có thể giúp những người bệnh có thể trở lại bình thường là được."
Cận Tư Viễn đứng một bên nhìn Tống Tương mỉm cười rồi nói:
"Đức Nhân đường của chúng ta cũng sẽ cố gắng hết sức để phối hợp với Tống đại phu."
Mặc dù cận Tư Viễn đôi lúc bày ra tính khí trẻ con nhưng đến thời điểm mẫu chốt tiểu tử này vẫn đặt đại cuộc làm trọng. Bây giờ có rất nhiều người đã mắc phải bệnh trạng như vậy, đương nhiên bọn họ muốn đặt người bệnh lên hàng đầu. Rồi ba người bọn họ bước tới chỗ các đại phu khác, có người lên tiếng hỏi:
"Hội trưởng, hiện tại bệnh trạng của người bệnh càng nghiêm trọng hơn, Không biết các người đã nghĩ ra biện pháp nào chưa?"
Hội trưởng hắng giọng hai lần rồi nói:
"Mọi người yên lặng một chút nghe ta nói. Tống đại phu đã tìm ra được biện pháp điều trị hiệu quả, ta tin rằng người bệnh sẽ nhanh chóng phục hồi."
Trong lúc hội trưởng nói, Tống Tương đã lệnh cho mấy người đứng đó tìm dây thừng đến trói người bệnh lại và căn dặn phải giữ khoảng cách với người bệnh.
"Tại sao phải trói chúng ta lại?"
Mặc dù những người bệnh này đang rất khó chịu, cơ thể như bị cả nghìn con kiến cắn nhưng họ vẫn không hiểu nổi cách làm của Tống Tương có tác dụng gì không. Thấy ngươi một tiếng ta một tiếng khiến đại sảnh trở lên ồn ào Tống Tương nghe thấy phiền não, nàng liền lạnh giọng nói:
"Mau ngậm miệng lại nếu như ngươi không muốn chết."
Có một nhóm người đang nói chuyện phiếm khi nghe được lời nói của Tống Tương thì lập tức im bặt, toàn bộ đại sảnh lúc này trở nên yên tĩnh. Lúc này ánh mắt tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh của dược đường đều đặt lên người Tống Tương. Ngay cả người bệnh đang rên rỉ vì đau nhức cũng dường như quên luôn cơn đau của họ.
Trước ánh mắt của đám đông Tống Tương rất bình thản, cũng không có một chút e dè nào cả. Trong mắt nàng lúc này toàn bộ là ý nghĩ làm sao có thể cai nghiện thành công cho những bách tính này, để họ có thể hòa nhập lại cuộc sống bình thường.
Quả thực việc này không có liên quan gì đến nàng, chỉ cần người nhà của nàng khỏe mạnh không bị mắc chứng nghiện này là được, nhưng nàng không muốn sống cả đời trong môi trường sau này sẽ phát sinh nhiều tệ nạn như vậy.
Hơn nữa nàng cũng nhìn ra được sự chân thành của bách tính trong trấn nhỏ này, mặc dù mới đến đây chưa có chỗ đứng vững nhưng nàng tin rằng chỉ cần nàng thật sự cố gắng thì dù sóng gió có lớn đến đâu nàng cũng nhất định sẽ vượt qua. Nàng cũng không cần người khác phải hiểu mà vẫn kiên trì với ý định ban đầu của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.