Thoáng cái đã hết ngày, khi màn đêm buông xuống Tống Tương vẫn còn băn khoăn chuyện ban ngày chưa được tra rõ ràng. Còn bách tính thì tập chung đông đúc ở Đức Nhân đường, bọn họ thà chịu thống khổ và cố chờ đợi đến lượt ở Đức Nhân đường chứ nhất định không chịu rời đi tìm đại phu ở y quán vẫn thường đến khám bệnh.
Khi bắt đầu lên đèn, lúc này ngoài cửa y quán chợt xuất hiện một người lạ mặt. Tống Tương nhìn người này không có bệnh trạng liền trở nên cảnh giác:
"Ngươi bị làm sao?"
Nghe được giọng nói sắc lạnh của Tống Tương, người này không rét mà run trong lòng không khỏi thầm than:
"Tống đại phu, không cần lo lắng, ta là người được hội trưởng cử đi mời cô đến Đức Nhân đường một chuyến."
Tống Tương không khỏi kinh ngạc thốt lên:
"Hội trưởng."
Tống Tương biết ở trấn nhỏ này có một thương hội y dược, nàng thắc mắc không hiểu vì sao hội trưởng thương hội lại cho mời mình đến Đức Nhân đường. Người sai vặt nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Tống Tương thì vội vàng phân bua:
"Đã một ngày rồi mà đại phu của Đức Nhân đường vẫn chưa tìm ra căn bệnh đó là gì. Lúc này toàn bộ đại phu trong trấn đã được mời đến Đức Nhân đường."
Tống Tương nghe xong cũng liền hiểu ra vội vàng cầm theo một ít đồ trên tay đi cùng người sai vặt đến Đức Nhân đường. Khi Tống Tương chạy đến Đức Nhân đường thấy bệnh nhân đã rất khó chịu. Thậm chí có người còn đập đầu vào tường, nếu không có người ra tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016116/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.